KHẢ TRÌ HẠ - CHƯƠNG 25: NHÀ KHO

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-24 01:37:08
Lượt xem: 345

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là tiếng cốc trà rơi xuống đất vỡ tan, nghe tiếng động này, lực ném chắc chắn không nhỏ.

"Mày muốn đối phó với Vương Hạo đó thế nào thì tao mặc kệ, nhưng mày không nên tự cho là mình thông minh đi thu thập những bằng chứng đó, mày có biết những thứ đó liên quan đến lợi ích của bao nhiêu người không? Mày muốn lật đổ nhà họ Vương, chính là đối đầu với những người đó, tao có thể điều tra ra được là mày làm, mày tưởng người khác không điều tra ra được sao? Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói!" Cha Chu Dã tức giận đến mức bốc hỏa.

"Đương nhiên là ngu xuẩn rồi." Giọng Chu Dã nhàn nhạt.

"Mày nói cái gì?" Cha Chu Dã không dám tin.

Chu Dã tiếp tục nói: "Con nói đương nhiên là ngu xuẩn rồi, không ngu xuẩn một chút thì sao những người đó biết được là con trai của ông Chu ủy viên thành phố làm chứ."

Tôi nhíu chặt mày.

Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.

Giọng Chu Dã vẫn tiếp tục: "Ông Chu ủy viên, con đường phía trước e là không dễ đi rồi."

Tim tôi đột nhiên thắt lại, một vài đoạn ký ức chợt lóe lên trong đầu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp -

Cốc trà đã ném rồi, trên bàn còn gì nữa không?

Dưới lầu vang lên tiếng xe.

"Câm miệng -" cơn giận của cha Chu Dã đã không thể kìm nén được nữa.

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra -

"Chú ơi, dì đến rồi ạ."

Bàn tay cha Chu Dã đang cầm nghiên mực đã giơ lên giữa không trung, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi là đã ném xuống rồi.

Giọng tôi vẫn còn run rẩy, lại lặp lại một lần nữa.

"Chú ơi, dì sắp lên rồi ạ."

Chu Dã đứng trước mặt tôi một chút, không quay đầu lại, bên chân là những mảnh vỡ của chiếc cốc trà rơi xuống đất.

Cha Chu Dã vẫn chưa nguôi giận, nghiên mực bị ném lên giá sách bên cạnh, "Đùng" một tiếng, rơi mạnh xuống sàn gỗ, âm thanh nặng nề.

Lông mi tôi run rẩy, cụp xuống.

Dùng cái này để ném người, có thể g.i.ế.c người đấy.

"Chu Nhân Hùng, ông muốn làm gì con trai tôi!"

Tiếng giày cao gót của mẹ Chu Dã vang lên trên cầu thang, giọng nói the thé chói tai.

Cha Chu Dã ôm trán ngồi xuống ghế: "Ra ngoài, tất cả các người cút hết ra ngoài cho tôi!"

Chu Dã không nhúc nhích, tôi bước lên kéo tay cậu ta, dùng sức kéo cậu ta ra khỏi thư phòng.

Tiếng la hét của mẹ Chu Dã vẫn còn ở phía sau.

Tôi không quay đầu lại, kéo cậu ta đi một mạch đến cuối hành lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kha-tri-ha/chuong-25-nha-kho.html.]

Tôi bắt đầu thấy may mắn vì phòng mình được bố trí ở trong cùng, vừa đóng cửa lại, tiếng cãi vã trong thư phòng đã bị ngăn cách bên ngoài.

Tôi cầm lấy cốc nước trên bàn, uống vài ngụm, trái tim đang đập dữ dội mới dịu lại một chút.

Chu Dã vừa vào phòng đã dựa lưng vào cửa, không nói một lời.

Ánh mắt tôi nhìn xuống, lúc này mới để ý thấy cổ tay cậu ta bị rạch một đường.

Chắc là bị mảnh vỡ của chiếc cốc trà lúc nãy cứa vào.

Mở ngăn kéo, tôi lấy ra một miếng băng cá nhân, đưa cho cậu ta: "Dán vào đi."

Chu Dã nhướng mắt nhìn tôi.

Ngay khi tôi nghĩ rằng cậu ta sẽ không nhận, thì cậu ta đã cầm lấy miếng băng cá nhân.

Cậu ta vừa xé băng cá nhân vừa nói: "Tôi tưởng cậu lại mắng tôi."

Dán lên vết thương, khi ấn xuống có chút đau nhói, "Giống như lần đó."

Tôi khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại.

Lần mà Chu Dã nói, là lần tôi thấy Chu Dã và cha Chu Dã cãi nhau dữ dội nhất sau khi vào nhà họ Chu.

Lần đó, cha Chu Dã tức giận đến mức trực tiếp cầm gạt tàn t.h.u.ố.c lá ném vào Chu Dã, Chu Dã lại không né, may mà gạt tàn t.h.u.ố.c lá chỉ sượt qua xương mày, không đập trúng đầu.

Mặc dù vậy, xương mày đến khóe mắt của Chu Dã vẫn bị rạch một vết thương rất dài, m.á.u lập tức chảy ra, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt, nhỏ giọt xuống đất, trông rất đáng sợ.

Dì giúp việc sợ hãi hét lên, vội vàng gọi xe cấp cứu.

Tôi đứng trong góc nhìn, sau đó mới phản ứng lại, lấy khăn tắm cho cậu ta cầm máu, khi ấn xuống mới phát hiện tay mình vẫn đang run rẩy.

"Đừng cãi lời nữa, lần sau đừng cãi lời nữa."

Lông mi của Chu Dã nhuốm đầy máu, cậu ta cứ nhìn tôi như vậy qua tấm màn máu, không nói một lời, cho đến khi bác sĩ đến đưa cậu ta đi.

Tôi mở mắt ra, cố gắng gạt ánh mắt đó ra khỏi đầu.

"Cậu cứ ở đây trước đi, đợi họ bình tĩnh lại rồi hãy ra ngoài."

Chu Dã không đáp, cứ dựa lưng vào cửa ngồi như vậy, một chân co lên, một chân duỗi ra, hơi ngẩng đầu, nhìn quanh phòng.

Trên bệ cửa sổ phía đón nắng có một chiếc kệ gỗ nhỏ dựa vào tường, không lớn không nhỏ, ba tầng.

Mỗi tầng đều đặt vài chậu cây mọng nước, nhỏ nhỏ xinh xinh, rất đáng yêu.

Chu Dã đột nhiên nhếch mép: "Nếu cậu không đến thì chắc nơi này lại thành nhà kho rồi."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Kiểu nhà kho mà khi cậu ta còn nhỏ, đã che chở cho cậu ta giữa những tiếng cãi vã bất tận, hoang vu, không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Tôi mím môi, đi đến trước mặt cậu ta ngồi xổm xuống: "Chu Dã, chuyện của Vương Hạo, cảm ơn cậu."

Ánh mắt cậu ta lại nhìn về phía tôi.

"Nhưng thân thể là của cậu, có một số việc... phải đợi đến khi có đủ năng lực gánh vác mới có thể làm, nếu không, những gì cậu cho là đang làm tổn thương người khác, ngược lại chính cậu cũng sẽ bị tổn thương."

Loading...