7.
Tên là Vương Điệp.
Trước ba tuổi, chẳng còn nhớ rõ gì nữa.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng khi luôn dịu dàng ôm lòng, nhẹ nhàng đung đưa, miệng gọi là Bảo Nhi.
Sau ba tuổi, dịu dàng trở thành bố, còn thì như biến thành một khác, hung dữ, dữ tợn, ánh mắt luôn đầy căm ghét.
Tên cũng từ “Bảo Nhi” đổi thành “Tiểu Điệp”.
Chỉ bố là còn gọi như thế, còn thì từ đó gọi là gì nữa.
Dù , thích cái tên “Tiểu Điệp” , cảm thấy nó hơn “Bảo Nhi”.
Vì ở ngay chính giữa lưng , một con bướm đen trắng.
Đầu bướm hướng lên, trọn vẹn ở vị trí đốt sống cổ thứ bảy, đôi cánh đối xứng, hoa văn phức tạp tuyệt .
Con bướm xuất hiện một cách kỳ lạ sinh nhật ba tuổi.
Nếu chạm , thậm chí còn cảm nhận đường vân tinh tế đôi cánh, như sắp bay lên khỏi da thịt.
Hạt Dẻ Rang Đường
từ cao xuống, một “ khác” đang cầm một chiếc gương, cố gắng xoay cho rõ con bướm .
Thế nhưng dù cố đến mấy cũng chẳng thấy gì.
Ngay khoảnh khắc , “ khác” đột nhiên nở một nụ quái dị với tấm gương, đầu ngoặt thẳng phía , hai mắt đỏ lòm con bướm, mà trừng trừng .
hoảng hốt tỉnh dậy, mới nhận đó chỉ là một giấc mơ.
Trong phòng chỉ một , bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ.
bồn chồn xuống giường, khắp nơi tìm bố , trong nhà, trong bếp, ngoài sân… chẳng thấy ai cả.
Lúc đang định phòng thì chợt thấy tiếng cãi dữ dội vang lên từ đó.
Nghe kỹ thì… là giọng .
men theo tiếng động, đến miệng hầm chứa đất nhà .
Càng đến gần, tiếng càng rõ ràng, đúng là của bố .
đang định mở cửa hầm thì vô tình thấy tên .
“Vương Quân Bình, , chúng chỉ kiếm tiền từ x/á/c nhộng là đủ !”
“Không động đến Bảo Nhi! Hôm nay định cái gì?!”
Giọng giận dữ cực độ, truyền rõ mồn một qua cánh cửa hầm.
Đây là đầu tiên từ năm ba tuổi, gọi là “Bảo Nhi”.
“Người với , cái thứ đó nuốt đau ngứa, giống như đang ngủ, chẳng cảm thấy gì cả.”
“Với chỉ cần xong vụ … chúng sẽ cần sống ở cái nơi quỷ quái nữa.”
Giọng bố ồm ồm, đầy ẩn ý.
Hầm rơi yên lặng một lúc lâu, lâu đến mức tưởng sẽ thấy thêm gì nữa.
Thế vang lên tiếng sụt sùi nghẹn ngào, cơn giận dữ của tan biến, đó là tiếng kìm nén.
“Con bé là đứa con em mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời… cũng từng thương nó bao nhiêu năm… nỡ… thể …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ken-mat-nguoi/4.html.]
Bố dường như ôm lòng, thì thầm an ủi:
“Dù nỡ… nhưng thấy thứ , nỡ chứ…”
“Huống hồ gì, chúng cũng từng nhẫn tâm.”
Cuối cùng, thấy tiếng khe khẽ của bố và giọng khúc khích đáp , mật đến gai .
trốn đống lúa, m.á.u như đóng băng chảy ngược, tê liệt.
họ định gì với , chỉ chắc chắn chuyện gì .
Trong đầu lúc chỉ còn một chữ: Chạy.
8.
Làng Điệp Dũng giống những ngôi làng bình thường khác, dân cư sống rải rác khắp nơi, vì chạy về hướng nào thì mới thể thoát khỏi đây.
cứ cắm đầu chạy trong vô định, chạy cũng , chỉ cần ở nơi .
nghĩ chạy.
Trời dần từ u ám chuyển thành một màn đen đặc, cả ngày ăn gì khiến bụng sôi ùng ục, đói đến mức gần như lả .
Mệt mỏi, đói khát, sợ hãi, từng cơn như núi đè tràn tới.
Cuối cùng, mặt hiện một hang núi phát sáng.
Ánh sáng trong khoảnh khắc giống như ánh trăng cao, soi rọi giữa bóng tối, mang đến cho chút hy vọng.
kịp nghĩ ngợi gì, cắm đầu chạy hang.
Bên trong, quả nhiên khiến cảm thấy an hơn đôi chút.
Vừa bước , chân mềm nhũn, ngã xuống đất, trái tim trong n.g.ự.c vẫn còn đập thình thịch như trống.
Hang động thắp sáng bởi những ngọn nến rải rác khắp nơi.
Dù ánh sáng mạnh, nhưng đủ để chiếu sáng bộ gian.
Khi rõ thứ, mới nhận , chạy một cái hang kén.
Lúc đang là mùa xuân, những hóa nhộng đều phá kén rời , bên trong hang còn một ai.
Chính sự trống vắng khiến thấy an tâm một cách lạ kỳ.
quá mệt mỏi, liền tìm một góc khuất gió lúc nào .
đánh thức vì ngứa.
Lưng ngứa dữ dội, như thể thứ gì đó sống đang chui khỏi da thịt.
hoảng hốt đưa tay lưng, chính là con bướm giữa sống lưng.
Nó như đang sống thật, phần bướm nổi hẳn lên khỏi da, và thậm chí còn quằn quại chuyển động từng chút một.
cố dùng tay ấn nó xuống, nhưng lập tức cảm nhận cơn đau nhức thấu xương truyền tới.
Ngứa và đau t/r/a t/ấ/n, khiến cuộn tròn , toát mồ hôi lạnh.
Cơn đau giằng xé cùng cơn ngứa quái dị khiến như phát sốt, thậm chí bắt đầu thấy ảo giác mắt.
Có hai đang mặt .
lờ mờ ngẩng đầu lên, là bố và .
Họ mỉm , dịu dàng như từng chuyện gì xảy .