Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kẻ Thua Cuộc Trong Ván Cờ Cảm Xúc - Phần 5

Cập nhật lúc: 2025-05-25 11:07:54
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, Lâm Yến như bừng tỉnh.

Anh không còn chờ tôi đi học hay tan học nữa. Thay vào đó, anh chuyển sang đi theo Giang Kiều.

Anh còn dành toàn bộ thời gian học để sắp xếp lại các ghi chú tiếng Anh của mình.

Một ngày nọ, Lâm Yến cầm cuốn sổ tay, đưa cho Giang Kiều như thể đang trao tặng một báu vật.

Giang Kiều chỉ lật qua vài trang, sau đó nói:

"Tôi đã nắm vững tất cả các điểm kiến thức trong này rồi."

"Sao có thể như vậy được?" – mắt Lâm Yến mở to – "Ngữ pháp và viết không phải luôn là điểm yếu của cậu sao?"

Giang Kiều im lặng một lúc, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Yến.

Phùng Thiên Từ đứng bên cạnh bật cười lạnh:

"Cậu tốn quá nhiều thời gian, đến nỗi không rảnh để xem lại bảng điểm à?"

Lâm Yến khựng lại, lùi vài bước. Anh loạng choạng bước về phía bục phát biểu, cúi xuống tìm kiếm một cái tên.

Cuối cùng, anh dừng lại ở một dòng chữ, đọc lớn:

"Giang Kiều... Tiếng Anh... 121?"

Anh đứng lặng, bàng hoàng.

Giang Kiều đi ngang qua anh, đưa lại cuốn sổ.

"Giờ thì, tiếng Anh không còn là điểm yếu của tôi nữa."

"Cậu cũng vậy, Lâm Yến."

Đồng tử Lâm Yến khẽ rung.

Ánh mắt anh như vừa chứng kiến một thứ gì đó đổ vỡ.

Sau kỳ thi thử đầu tiên, hàng loạt bài kiểm tra từ các môn học khác nhau ập đến như vũ bão. Áp lực gần như quá tải.

Lâm Yến dường như cũng đã bình tĩnh lại. Cậu ta bắt đầu học lại những bài đã bỏ lỡ.

Tôi không muốn cậu ta đạt được điều mình muốn.

Đúng ngày hôm đó, Phùng Thiên Từ nói với tôi: Giang Kiều vì muốn tranh thủ thêm vài phút ôn bài mà còn chưa kịp ăn sáng.

Tôi lỡ miệng kể điều đó với Lâm Yến. Ánh mắt cậu ta lập tức sáng rực.

Sáng hôm sau, anh ta đến lớp từ rất sớm và mang theo một hộp cơm trưa, rõ ràng là được chuẩn bị cẩn thận. Cơm thơm ngào ngạt, bên trong có rau, thịt bò và cả tôm.

Lâm Yến cẩn thận đưa nó cho Giang Kiều.

"Kiều Kiều, món này là tôi tự làm. Tôi dậy từ bốn giờ sáng. Mẹ tôi còn trêu cuối cùng tôi cũng đã tỉnh táo và biết cách yêu thương thanh mai của mình."

Cậu ta nói tiếp, giọng vừa dịu dàng vừa áy náy:

"Trước kia tôi tránh mặt cậu là lỗi của tôi... nhưng cậu cũng không thể hoàn toàn đổ hết trách nhiệm cho tôi được. Nếu Tống Đình Đình không cố tình quyến rũ tôi, cậu sẽ không thất vọng về tôi như vậy."

"Nhưng giữa tôi và cô ấy không có gì cả. Cô ấy là người rất lẳng lơ. Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với cô ấy."

"Đợi đến khi lên đại học, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với cô ta. Gia đình của tôi và cậu còn đang chờ uống rượu mừng cưới đấy."

Giang Kiều nhìn hộp cơm trong tay, ánh mắt ban đầu có vẻ do dự. Nhưng sau khi nghe những lời kia, ánh mắt cô ấy bỗng trở nên kiên quyết.

Không chần chừ thêm giây nào, Giang Kiều lạnh lùng ném thẳng hộp cơm vào thùng rác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ke-thua-cuoc-trong-van-co-cam-xuc/phan-5.html.]

"Lâm Yến, cậu điên à?!"

Gương mặt Lâm Yến lập tức biến sắc, tức giận nói:

"Cậu có cần phải sỉ nhục tôi như vậy không?"

Giang Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng:

"Cậu xem con gái là chiến lợi phẩm, còn tôi là tài sản của cậu. Vậy rốt cuộc là ai đang sỉ nhục ai?"

"Đồ bỏ đi thì nên vứt vào thùng rác."

Từ đó, Lâm Yến bắt đầu nếm trải cảm giác bị mắc kẹt trong lời nói của người mình yêu. Cảm xúc lo lắng và bồn chồn cứ bao trùm lấy cậu.

Kết quả kỳ thi thử lần hai giảm mạnh. Thầy cô gọi cả phụ huynh đến trường. Là người bị cho là nguyên nhân khiến thành tích Lâm Yến tụt dốc, tôi cũng bị triệu tập lên văn phòng.

Mẹ của cậu nắm chặt lấy tai con trai, ánh mắt đầy thất vọng:

"Con có thể chơi với bất kỳ ai cũng được, nhưng thành tích thì sao? Nhìn Kiều Kiều kìa!"

"Đừng nhắc tới cô ấy." Lâm Yến nhếch môi, giọng chua chát. "Cô ta không xứng với con."

Mẹ cậu khựng lại, sau đó lập tức đập vào đầu cậu một cái.

"Thật quá quắt!"

"Thì sao chứ?" Mắt Lâm Yến đỏ hoe, cậu gào lên về phía hành lang:

"Giang Kiều suốt ngày ở bên Phùng Thiên Tứ! Hai người đó cùng nhau lên sân thượng, vào khách sạn, ai mà biết họ đã làm gì! Cô ta không xứng với con!"

Dứt lời, cậu bỏ chạy khỏi hành lang, như thể phát điên.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết… đã đến lúc phải xuất hiện.

Lấy lý do an ủi, tôi rủ Lâm Yến đi uống rượu, vào bar và thức trắng đêm ở phòng game. Mái tóc của bố mẹ cậu bạc thêm không ít chỉ sau một đêm.

Thậm chí vào những ngày thi đại học, tôi và Lâm Yến vẫn là hai kẻ bước vào phòng thi muộn nhất.

Sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, người ta bắt đầu bàn tán rằng kết quả của Lâm Yến không được như mong đợi.

Anh ta chỉ đậu vào một trường đại học địa phương, không mấy người biết đến.

Trong khi đó, Giang Kiều lại trúng tuyển vào Bắc Đại với số điểm cao nhất trong số những lần thi thử.

Sau khi biết kết quả, Lâm Yến gần như túc trực trước cửa nhà Giang Kiều cả ngày lẫn đêm.

Anh ta không ngừng nhắc lại:

"Kiều Kiều, chẳng phải tụi mình đã hứa sẽ cùng nhau học ở một trường đại học địa phương sao?"

"Không phải đã đồng ý ở lại miền Nam, tìm việc làm tại đây, rồi kết hôn và sinh con sao?"

Giang Kiều im lặng.

Cô như đang cố nhớ lại những điều anh ta vừa nhắc đến—rằng liệu chúng có thật sự từng tồn tại trong ký ức cô hay không.

Nhưng chỉ vài giây sau, cô lắc đầu.

"Tôi không nhớ được."

"Tôi vốn luôn có cậu bên cạnh, cậu sẽ che chở tôi khỏi mọi sóng gió, cuộc sống của tôi sẽ rất dễ chịu. Tôi từng nghĩ như vậy là đủ rồi."

"Chỉ đến khi cậu rời đi, tôi mới nhận ra... bước ra khỏi cái gọi là chiếc ô bảo vệ của mình—"

"Bên ngoài lại không hề có hạt mưa nào."

Loading...