06
Ngay khi phiến đá vừa dứt lời, Trương Hạo Nhiên lập tức xuất hiện trên màn hình lớn.
Ánh mắt của cậu ta đầy lo âu và bối rối, chưa kịp chào khán giả đã vội vàng lên tiếng giải thích:
“Tôi không hề ngược đãi mèo! Con mèo đó bị gãy chân, tôi chỉ đưa nó đi chữa trị thôi. Vì con hẻm đó đi qua tiệm thịt thú rừng, nhưng cuối hẻm là một phòng khám thú y.”
“Mọi người xem này, đây là đoạn video tôi quay lúc đưa mèo đi khám, còn có cả tin nhắn với bác sĩ và biên lai thanh toán!”
Trương Hạo Nhiên lướt điện thoại, đưa video và ảnh lên trước ống kính.
Bên dưới, khán giả đồng loạt thốt lên:
“Trời ơi! Cốc Phi Duệ không chỉ lừa tiền, còn vu oan cho người ta! Hại người ta phải bỏ học giữa chừng!”
“Có khi chỉ là hiểu lầm thôi chứ? Cô ta tận mắt thấy cậu ấy bế mèo vào quán thú rừng mà – chắc là có lòng nhưng làm sai chuyện.”
Trên màn hình, Trương Hạo Nhiên đỏ hoe mắt, tức đến nghiến răng, trừng trừng nhìn tôi:
“Không phải hiểu lầm đâu! Cốc Phi Duệ biết rõ tôi đưa mèo đi chữa bệnh! Lúc học cấp ba, chúng tôi rất thân thiết, chuyện gì cũng kể nhau nghe, không thì sao tôi dám đưa số điện thoại của chú Dư cho cô ta?”
“Cô ta cố tình dựng chuyện để gạt chú Dư, chỉ vì muốn chiếm luôn khoản tiền lẽ ra chú ấy định tài trợ cho tôi!”
Dư Hưng siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập hối hận và áy náy:
“Hạo Nhiên, chú xin lỗi. Nếu ngày đó chú không mù quáng tin Cốc Phi Duệ, chắc giờ cháu vẫn còn đi học…”
Khán giả bên dưới giận đến phừng phừng, ai nấy đều la hét đòi phán tội ngay lập tức.
Một luồng sáng từ phiến đá phán xử rọi thẳng vào người tôi.
Chỉ vài giây sau, giọng nói của phiến đá lại vang khắp không trung:
【Vòng xét xử thứ nhất, Cốc Phi Duệ – vô tội.】
Cả quảng trường như vỡ tung.
---
07
“Cốc Phi Duệ rõ ràng là kẻ vong ơn kia mà?!”
“Phiến đá này bị chập mạch à?! Sao lại tuyên vô tội được?!”
“Thế giới này điên hết rồi!”
“Xét lại đi! Xét lại! Xét lại!”
Ngay lúc đám đông gào thét đòi xử lại, một giọng máy lạnh lẽo phát ra từ phiến đá:
【Không cần xét lại. Vì suốt ngàn năm qua, bản tọa chưa từng sai phán.】
Lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện đoạn ký ức của tôi.
...
Một lớp học cấp hai.
Tôi đang đứng trên bục đọc bài tiếng Anh.
Tôi đọc rất chậm, ngắt quãng, sai phát âm liên tục.
Vì tôi hay ốm, nghỉ học thường xuyên, nên học lực không khá.
Cô giáo tiếng Anh khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt. Ánh mắt cô như đang xem một vở hài kịch.
Tôi càng đọc càng nhỏ tiếng, cúi gằm mặt.
“Cốc Phi Duệ, phát âm của em... chậc chậc…”
“Dù có thả con vẹt lên đây đọc còn rõ hơn em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ke-hoach-thanh-trung-ke-vong-on/chuong-3.html.]
“Tôi thấy gọi em là Cốc Vẹt thì đúng hơn!”
Cả lớp bật cười ầm ĩ.
Tôi cắn môi thật chặt, cố nuốt nỗi tủi hờn vào trong.
Đúng lúc đó, cửa lớp bật mở.
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu nhạt và quần đen bước vào.
CX330
Ngay khi thấy bà, ánh mắt Dư Hưng tái xanh:
“Cốc Phi Duệ… em là học trò của Trương Lệ sao?!”
---
08
Tôi không trả lời, bởi vì trên màn hình, cô Trương Lệ đã lên tiếng:
“Xin lỗi đã gián đoạn tiết học. Cốc Phi Duệ, em ngồi xuống. Tôi có thông báo. Hiệu trưởng vừa họp với các giáo viên chủ nhiệm – nội dung liên quan đến bạo lực học đường.”
Cô Trương viết số điện thoại và email lên bảng:
“Đây là đường dây nóng của trường và sở giáo dục. Ai bị bắt nạt, cứ gọi hoặc gửi thư.”
“Nhắc thêm: giáo viên cô lập, chửi bới học sinh cũng là bạo lực. Cứ mạnh dạn tố cáo.”
Nói rồi, cô rời lớp.
Cô giáo tiếng Anh đứng im, mặt trắng bệch.
Sau hôm đó, không ai dám chế giễu tôi nữa.
Mà cô Trương Lệ đâu chỉ làm vậy.
Cuối tuần, cô nấu nồi thịt kho to, mời các bạn nghèo ăn chung.
Cô lặn lội tới tận nhà bạn nữ bị bắt nghỉ học, thuyết phục cho đi học lại.
Cô bảo vệ học sinh yếu thế không chút do dự.
Từng có bạn tên Lý Yến – mất mẹ từ năm ba tuổi, bị bắt nạt hàng ngày.
“Ê! Mẹ mày c.h.ế.t rồi hả?”
Cô Trương xông thẳng vào lớp của đám bắt nạt, đứng giữa lớp:
“Tôi chính là mẹ của Lý Yến! Ai dám động vào con bé nữa, tôi không để yên!”
...
Thế nhưng, khi tôi học lớp mười – cô Trương Lệ bị chẩn đoán ung thư dạ dày.
---
09
Tôi xin nghỉ học, đến bệnh viện thăm cô.
Nhưng ngoài hành lang, tôi vô tình nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng bệnh:
“Dư Hưng! Tiền nhà trường quyên cho tôi chữa bệnh – anh lại đem đi tài trợ người ngoài?!” – giọng cô Trương run rẩy.
“Anh xin lỗi… họ thật đáng thương…” – giọng ông ấy thì bất lực.
“Anh thương họ? Hay anh nghiện được phỏng vấn, được tung hô?”
“Em không hiểu được sự cao thượng của anh! Em quá ích kỷ!”
Dứt lời, Dư Hưng bỏ đi.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện xin ông ấy tài trợ.
Tiền ông ấy gửi – tôi cất hết.
Cứ mỗi lần cô Trương nhập viện, tôi lại chuyển khoản thẳng vào viện phí của cô.
Sau nhiều đợt hóa trị, cô khỏi bệnh và ly dị Dư Hưng.
Tôi gửi hết phần tiền còn lại vào tài khoản của cô.
Tôi không hề lừa ông ấy.
Khi nói “cháu không có tiền” – tôi nói thật.