Chỉ là danh tiếng hung hãn của sớm vang khắp, Dư Quý nhân dẫu ngạo mạn, mặt cũng chẳng dám quá phận.
“Quý phi nương nương,” nàng mở lời, ánh mắt như d.a.o c.h.é.m hướng về Phúc An lưng , “hôm nay tới là đòi một cái công đạo.”
Ta nhấc tay che hình nhỏ bé của Phúc An, cong khóe môi, ánh mắt hàm ý khó dò:
“Dư Quý nhân đòi công đạo gì?”
Nàng chậm rãi đáp, từng lời nặng nề:
“Chuyện trong cung nương nương, vốn nên xen . Phúc An công chúa tuy chẳng cốt nhục của , nhưng cũng là kẻ nuôi dưỡng bên cạnh. Dù thế nào cũng nên mặc kệ chứ?
Hôm nay nếu Hoằng Chương thằng bé sướt mướt trở về, đám tiểu quỷ trong học đường khi dễ Phúc An đến mức .
Ban đầu cũng từng giữ Phúc An bên , coi như bạn với Hoằng Chương. tiểu nha đầu một mực nằng nặc theo nương nương, đành thôi.
Giờ thấy đối đãi thế , thật khiến chẳng khỏi coi thường.
Nuôi mà thương, chi bằng đừng nuôi.
Phúc An dẫu cũng là công chúa tôn quý, ngày Hiền phi nương nương nâng niu sủng ái, cớ nay đến tay Quý phi, thành cỏ bồng vô cội, để mặc ức hiếp?”
Dứt lời, nàng đột nhiên quát lớn cửa:
“Thằng nhãi, còn mau cút đây cho lão nương!”
Ngay đó, một cái đầu tròn vo thò từ cửa.
Tam hoàng tử tập tễnh bước , gương mặt tròn vo ấm ức, qua thật đáng thương.
Dư Quý nhân vốn nổi danh tính tình nóng nảy, thấy còn chần chừ, liền giáng một cái tát bốp đầu:
“Còn ỡm ờ cái gì, mau đến xin ! Lễ nghĩa liêm sỉ bản cung dạy ngươi đều nuốt bụng chó ?”
Lúc , ngẩn ngơ.
Thì Dư Quý nhân… đến gây chuyện?
Tam hoàng tử lí nhí mở miệng:
“Ngũ… Ngũ … xin …”
Phúc An ló đầu từ lưng , đôi mắt long lanh cong cong, khẽ :
“Không .”
Dư Quý nhân thấy thế, gật đầu hài lòng, thẳng .
Không rõ vì , cái khiến lòng thoáng dấy lên chút bối rối.
Nàng thật lâu, mới thở dài một tiếng:
“Tỷ tỷ Tạ thị chọn , hẳn là lý do riêng. Quý phi, đừng phụ nàng thất vọng.”
Nói xong, nàng kéo Tam hoàng tử xoay rời .
Nhìn bóng lưng , bất giác rơi trầm tư.
09
Ta cùng Tạ Thư Nhiên là đồng thời nhập cung.
Con nàng … chính là một kẻ lương thiện đến vụng dại.
Năm đó, một cung nữ bắt quả tang lén bán đồ trong cung, quỳ xuống cầu xin nàng.
Bịa chuyện rằng cha ở quê bệnh nặng, đường cùng lối thoát.
Rõ ràng là lời dối trá vụng về, mà cái kẻ ngốc Tạ Thư Nhiên tin.
Còn đem tiền riêng của , giúp tiểu cung nữ bù đắp đồ thất thoát.
Kết cục thì ?
Cung nữ đó phi tần khác mua chuộc, đầu cắn ngược, vu rằng chính Tạ Thư Nhiên xúi giục nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ke-hoach-nuoi-duong-doc-phu/4.html.]
Ta vĩnh viễn quên ánh mắt của nàng ngày .
Hoảng hốt, bất lực, thương tâm… nhưng tuyệt nửa phần hối hận.
Về , chính nàng xử lý cung nữ đó.
Rút lưỡi, lóc xương, m.á.u loang đỏ bậc thềm dài cung môn.
Từ , danh hiệu “độc phụ” gắn chặt .
Ngày hôm đó, Tạ Thư Nhiên đến tìm , khéo tận mắt chứng kiến cảnh dứt khoát vung dao, một nhát đ.â.m xuyên n.g.ự.c ả cung nữ.
Máu b.ắ.n tung tóe vương mặt .
Rõ ràng nên hoảng loạn, khi nàng thấy cảnh tượng nhơ nhớp .
chẳng hiểu ma xui quỷ khiến, cong môi, nở nụ khiêu khích với nàng.
Tạ Thư Nhiên đó, ánh mắt trong trẻo dõi thẳng về phía .
Nàng :
“Ôn Cẩn, ngươi cần như thế.”
Ta vẫn luôn nghĩ, câu là nàng trách độc ác.
Rất lâu mới hiểu .
Điều nàng chính là:
“Ôn Cẩn, ngươi đáng vì , mà hủy hoại thanh danh của chính .”
Tạ Thư Nhiên, hận nhất chính là cái dáng vẻ ngươi lúc nào cũng tưởng hiểu thấu suốt.
Tạ Thư Nhiên, hận ngươi.
Ta hận, hận, hận ngươi đến tận xương tủy!
Ta sẽ nuôi dạy nữ nhi của ngươi, khiến nó trở thành một độc phụ giống hệt như .
Ta ngươi hối hận… hối hận… hối hận vì từng quen một kẻ như …
10
Ngày hôm , lúc Phúc An tan học ở cung học, chính đích đến đón.
Đôi mắt to tròn của nó chớp chớp, vui mừng :
“Vãn nương nương…”
Lần né tránh, ngược còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phúc An.
“Phúc An, ai dám bắt nạt con, bản cung sẽ con mà bắt nạt .”
Ba trăm cấm quân vây kín trong ngoài cung học, lọt lấy một khe hở.
Cũng chẳng trách bản cung kiêu ngạo, ai bảo trưởng bản cung chính là thống lĩnh cấm quân chứ.
Lão học sĩ trong cung học run run giơ tay chỉ , tức đến nỗi thở .
Ta thản nhiên phẩy tay:
“Tiên sinh tuổi cao, tiên đỡ về nghỉ .”
Rồi đưa mắt về phía góc, nơi Tam hoàng tử đang rụt rè , vẫy tay gọi nó.
“Hoằng Chương ngoan nào… Nói cho bản cung , là những ai bắt nạt ngũ của con.”
Thằng nhóc mập mạp xem cũng thức thời, nhanh chóng giơ bàn tay bụ bẫm chỉ vài đứa.
Ta lướt mắt qua, là lũ con nít, chẳng buồn nhớ xem thuộc nhà nào.
thiên hạ , ngoài Thái hậu, còn ai là Ôn Cẩn dám động đến chứ?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dù , đối phó với trẻ con thì đánh đánh g.i.ế.c giết cũng chẳng thú vị gì.