Hắn vẫn khuôn mặt như đó, chằm chằm , như một con ch.ó rừng giăng bẫy sẵn.
Từ tầm của , vặn rõ khẩu s.ú.n.g lục mini giấu trong chiếc áo khoác da màu nâu.
Du khách cách quá nửa mét, chỉ cần , bất cứ lúc nào cũng thể bắt cóc con tin.
dám manh động, mặc cho từng bước tiến gần đến .
Cảm giác đối mặt với , cận kề tuyệt vọng, phức tạp đến khó tả, một nữa nhấn chìm .
Hắn bên cạnh , khẩu s.ú.n.g lục dí eo .
Sau đó, ngước mắt bức tranh đó.
"Thầy Diệp, em thấy bức tranh sống động ?"
ngây , nhất thời phản ứng kịp, ý đồ hỏi câu là gì.
"Chúng một giao dịch nhé, thế nào?"
Hắn nhếch cằm, chỉ bức tranh đó, trong ánh mắt sững sờ của , giọng điệu kiên định hơn bao giờ hết:
" sẽ động chạm đến bất cứ ai ở đây."
" em mua bức tranh ."
8
thể dò la tâm tư của Lâm Chương Viễn, chỉ nghĩ là chứng thần kinh của tái phát.
Bị ép buộc theo, mua bức tranh cũ đặt ở đó từ lâu từ ông chủ triển lãm.
Khi bức tranh gói kỹ đưa đến tay , nhận, mà vòng lưng , nòng s.ú.n.g vẫn giữ nguyên vị trí.
"Đi với , Thầy Diệp."
Lâm Chương Viễn trêu chọc bên tai , cau mày, thở ngưng trệ.
Hắn bật khúc khích: "Căng thẳng thế ?"
"Chẳng qua là mời em đến một nơi chơi thôi mà, đừng sợ nhé."
Điện thoại trong túi đúng lúc truyền đến rung động nhẹ, là Kỳ Đông đang xác nhận an .
Để đánh rắn động cỏ, họ ẩn nấp cách đó một cây , sẵn sàng bắt giữ bất cứ lúc nào.
mới chút động tĩnh đưa tay túi quần, một giọng nhàn nhạt truyền đến:
"Nếu những ở đây chôn cùng, thì ngoan ngoãn đấy nhé."
khựng .
"Nếu họ cùng thuốc nổ tan thành tro bụi, cả đời em sẽ hối hận đấy, ?"
Động tác đầu của hạn chế, đầu ngón tay lạnh buốt, thấy mặt .
"Đi."
Hắn kẹp lên xe.
Một chiếc xe tải nhỏ kiểu cũ, ngay khi đóng sầm cửa xe phóng vun vút.
Cách một cây , cảnh sát chặn cứng ngã tư.
Đám đông ven đường mối nguy tiềm tàng, trở thành công cụ Lâm Chương Viễn uy h.i.ế.p .
rút điện thoại , báo cáo tình hình với Kỳ Đông một cách ngắn gọn, rõ ràng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ke-dao-tau/chuong-3.html.]
"Dỡ bỏ chướng ngại vật, thuốc nổ."
Chiếc xe tải chớp mắt đến ngã tư, khi chướng ngại vật dỡ bỏ xong, nó đầu 180 độ lên đường cao tốc.
Rất nhanh, phía vài chiếc xe đồng loạt đuổi theo.
Lâm Chương Viễn mặt đổi sắc, luồn lách dòng xe phía , vài bẻ lái gấp, chuyển làn chính xác, dần dần bỏ xa những chiếc xe phía .
Cho đến khi còn thấy trong gương chiếu hậu.
Bức tranh đó vẫn trong lòng , ôm nó, đầu óc choáng váng vì tốc độ xe xóc nảy.
"Anh tạm thời an , cần thiết để nhiều như đền mạng cho ."
công tắc kích hoạt quả b.o.m là gì, cố gắng thương lượng với .
Không còn kịp quan tâm đến tình cảnh của tệ hơn ai hết, càng lợi thế đàm phán.
Nào ngờ bỗng nhiên nhếch khóe môi, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, cứ như thể biến thành một con khác.
"Lừa em đấy."
sững sờ, tưởng nhầm.
Ngay khoảnh khắc câu hỏi sắp thốt , chiếc xe rẽ gấp.
Đợi khi thích nghi với sự giày vò chóng mặt đó, vẻ mặt khôi phục như cũ, u ám lạnh lẽo.
Thích truyện trinh thám thì bấm zô chỗ team r nhấn phô lô tui để nhận thông báo sớm nhất nhaa
Rất nhanh, chúng dừng ở một bãi đất hoang.
Qua cửa kính xe, thấy những sợi cáp đen kéo dài đầu, vươn dài vô tận, cứ như kéo chân trời xuống thấp.
Nơi , quá quen thuộc .
Viện phúc lợi.
9
đầu Lâm Chương Viễn, hiểu , lồng n.g.ự.c bỗng nhiên bắt đầu tức nghẹn một cách vô cớ.
Hắn kéo cửa xe, sải mấy bước dài đến phía .
"Xuống xe."
Thái dương giật giật, khẽ lắc đầu.
"Em khỏe ?"
Không là ảo giác của , giọng bỗng nhiên thắt , như đang căng thẳng.
"Không ."
Hắn kéo xuống xe, nhưng động tác nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cánh cổng sắt đổ nát của viện phúc lợi ngay mắt, bước chân khựng , bước dù chỉ một bước.
cũng tại , nhưng chính là... kháng cự một cách khó hiểu.
Không đợi suy nghĩ thêm, Lâm Chương Viễn nắm chặt cổ tay , thô bạo kéo bước nơi .
Mùi tanh của đất lẫn trong đống đổ nát xộc mũi khiến khó chịu đến nôn.
Những mảnh ký ức lộn xộn lướt qua não từng khung hình một, nhưng thể nắm bắt gì.
cố gắng chậm , định kéo dài thời gian, chờ Kỳ Đông dẫn đến.
tay bỗng nhiên dùng sức, siết chặt xương cổ tay , kéo lên tầng hai của viện phúc lợi.