Thì ra là vậy.
"Có lẽ họ đang gặp khó khăn, đã là họ hàng thì cho mượn một ít cũng không sao."
Chú Lưu thở dài, lắc đầu.
"Cô Tinh Viện, cô không biết đâu, người này là một tên vô lại, một khi bị gã bám lấy thì cả đời cũng không gỡ ra được. Hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng ngày nào chịu làm việc đàng hoàng, chỉ biết ăn chơi cờ bạc, hết tiền thì đi lừa đảo trộm cắp cướp giật khắp nơi. Người ở quê tôi ai cũng coi gã như một tai họa, họ hàng gì cũng đều cắt đứt quan hệ với gia đình gã hết rồi, tôi cũng không muốn dính vào chuyện này. Mà cho gã mượn tiền thì cũng như bánh bao ném cho chó, có đi không có về."
. . .
Chú Lưu như mở máy hát, vừa nói vừa lắc đầu.
Tôi bỗng chìm vào suy tư, im lặng rất lâu không đáp lại.
Cho đến khi Tưởng Nam vỗ vai tôi.
"Đang nghĩ gì mà mê mẩn thế?"
"Chú Lưu, chú hỏi người họ hàng đó xem có muốn đi làm không?"
Xe bỗng lắc một cái.
Chú Lưu kinh ngạc nhìn tôi, nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Cô Tinh Viện, cô nói gì cơ?"
"Nếu anh ta muốn đi làm, tôi có thể sắp xếp công việc cho."
Tưởng Nam ngồi bên cạnh sững sờ.
"Cậu. . . định làm gì vậy?"
"Con người ai mà không có lỗi lầm, chúng ta phải cho người khác cơ hội làm lại chứ."
Tưởng Nam đưa tay lên trán.
"Chị gái à, cậu tốt bụng quá rồi đấy."
Chú Lưu thấy vậy cũng vội khuyên tôi.
"Đúng đấy, cô Tinh Viện, có những người bẩm sinh đã xấu xa rồi, chó không bỏ được thói ăn. . . ấy ấy, cô đừng xúc động như thế."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Không sao đâu, tôi đã quyết định rồi, quay lại đi chú Lưu, chú đi hỏi anh ta thử xem."
22
Dưới ánh mắt kinh ngạc của chú Lưu và Tưởng Nam, tôi thuê gã đàn ông đó.
Do gã ta chẳng biết làm gì nên tạm thời cho làm việc lặt vặt trong nhà. Ban đầu gã tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi nghe mức lương tôi đưa ra, mắt liền sáng lên, lập tức đồng ý.
Tôi nói với gã ta thời gian thử việc là ba tháng, hy vọng gã ta làm tốt, nếu làm tốt sẽ được tăng lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ke-cong-luoc-dung-hong-pha-hoai-gia-dinh-hanh-phuc-cua-toi/phan-10.html.]
Qua vài ngày, tôi hỏi quản gia Từ xem gã đàn ông đó làm việc thế nào.
Quản gia Từ lắc đầu liên tục.
Nói sao nhỉ, đúng là một kẻ vô lại, lại còn cực kỳ lười biếng.
Ăn thì không ít, nhưng chẳng bao giờ làm việc đàng hoàng.
Ban ngày thì lẩn việc, đến tối lại như rồng như hổ, cả đêm chẳng thấy mặt đâu, không biết đang ở sòng bạc hay sòng mạt chược nào.
Quản gia Từ còn ý tứ nhắc nhở tôi:
"Cô Tinh Viện, người đó còn có thói trộm cắp vặt. Các dì giúp việc trong nhà nói, khi không làm việc anh ta toàn xem. . . cái loại video đó."
Tôi nhớ lại hôm đó, khi Tống Mỹ Ngọc mặc chiếc sườn xám màu trắng đi vào từ trong sân, gã đàn ông đó đứng phía sau nhìn bà ta bằng ánh mắt thèm thuồng và dâm đãng, nước miếng suýt chảy ra ngoài.
"Đợi hết thời gian thử việc mà vẫn không được thì cho anh ta nghỉ, thời gian này mọi người cố chịu đựng một chút. Tôi đã mua mấy bộ đồng phục dài tay, các dì làm việc thì mặc cái này nhé. À, phân cho anh ta một phòng riêng, cách xa mọi người một chút. Lắp thêm camera ở hành lang khu ký túc, chắc anh ta không dám trắng trợn trộm đồ đâu."
Quản gia Từ định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói thêm nữa.
23
Triệu Tiểu Hi có lẽ đã hiểu ra, nếu muốn chinh phục Lục Tinh Dã, dù thế nào cũng phải qua được cửa ải là tôi trước.
Vì vậy, cô ta bắt đầu lấy lòng tôi.
Tối hôm đó, tôi đang tìm một cuốn tiểu thuyết trinh thám trong thư phòng thì Triệu Tiểu Hi bưng khay đi tới.
"Tinh Viện, nghe chị A Phân nói cậu thích ăn bánh mousse sầu riêng nhất, chiều nay tớ đặc biệt làm một cái, cậu có muốn nếm thử không?"
Tôi lật lật cuốn sách trong tay, chẳng thèm để ý đến cô ta.
"Không cần đâu, chẳng phải tôi đã nói là cô không được lên tầng hai rồi sao."
Im lặng một lúc, giọng nói yếu ớt lại vang lên.
"Tinh Viện, tại sao cậu lại như vậy, chúng ta không thể làm bạn tốt sao? Tớ thật sự rất muốn làm bạn với cậu."
Tôi cười khẩy một tiếng.
Bắt tôi học cái kiểu giả tạo của cô ta, giọng nói the thé đó, tôi thật sự không chịu nổi.
Lập tức quay người lại.
"Triệu Tiểu Hi, đừng phí công vô ích. Cô tưởng tôi không biết mẹ cô ngày nào cũng trang điểm đậm, mặc sườn xám lắc lư vòng tới vòng lui trước mặt cha tôi với mục đích gì à? Nếu các người còn biết điều thì tôi sẽ bảo quản gia Từ đưa cho các người một ít tiền, tự đi thuê nhà ở bên ngoài, đừng cứ vênh mặt bám riết lấy nhà tôi không chịu đi."
Dù gia cảnh của Triệu Tiểu Hi không khá giả gì, nhưng cô ta sinh ra xinh đẹp, lại có hệ thống chống lưng, luôn tự cho mình là tiên nữ giáng trần, kiêu ngạo vô cùng.
Tôi tưởng cô ta sẽ không chịu nổi kích thích, lập tức biến sắc.
Ai ngờ cô ta lại cúi đầu bắt đầu thút thít khóc.