Khoảng nửa giờ , Kiều Tỉnh Thời từ từ dậy, chớp mắt để lấy ý thức. Thẩm Thanh Duy bộ dáng ngơ ngác của cô, trong lòng khẽ động.
"Cậu thấy khỏe hơn ? Kiều Kiều."
Kiều Tỉnh Thời lập tức . Trong mắt cô hiện lên sự nghi ngờ và bối rối, cô hiểu tại gọi như ? Kể từ khi rời trại trẻ mồ côi, ai gọi cô như nữa.
Giọng dịu dàng của Thẩm Thanh Duy mang theo ý , thẳng cô gái: “ là A Thanh.”
Kiều Kiều sửng sốt, cô từ từ nhớ , A Thanh là bạn của cô khi cô còn ở trại trẻ mồ côi. chẳng bao lâu , A Thanh nhận nuôi. Cô nhớ rằng bé đó nắm lấy tay cô và nghiêm túc với cô rằng nhất định sẽ tìm cô. đáng tiếc, cô đợi nhà họ Hạ nhận nuôi.
Kiều Tỉnh Thời nam sinh trai mặt, trong ký ức của cô dần dần thấy hình ảnh trùng hợp với A Thanh.
“A Thanh?” Trong giọng của cô vẫn còn chút do dự.
"Kiều Kiều, tới , trở về tìm ."
Giữa sự bắt nạt và trêu chọc, cô dường như thấy một tia sáng le lói trong bóng tối vô biên, nước mắt lưng tròng: “A Thanh, nhớ nhiều lắm…”
Thẩm Thanh Duy giơ tay ôm cô lòng, vỗ vai cô an ủi: “Kiều Kiều, đừng .”
Trong nỗi sợ hãi vô tận Hạ Tuần bắt nạt, sự xuất hiện của Thẩm Thanh Duy như một đôi bàn tay vươn kéo cô thoát khỏi địa ngục.
Trong lớp, nữ sinh ôm nam sinh thảm thiết, còn nam sinh thì nhẹ nhàng an ủi cô. Một bầu khí kỳ lạ dâng tràn. Bên ngoài phòng học, Hạ Tuần mặt biểu tình hai .
Hắn mặt trong hai tiết cuối của buổi sáng, nhưng đến hơn nửa giờ giờ học, mới bước khỏi trường.
Tài xế đợi ở ngoài xe, Hạ Tuần mở cửa.
Hôm nay cố ý muộn, vì đợi Kiều Tỉnh Thời đang chịu đói, khi một đói, đầu óc minh mẫn, sẽ cái gì nên , cái gì nên . Tốt nhất là nên ăn và yêu cầu giáo viên đổi chỗ.
Hàng ghế trống rỗng, Hạ Tuần im lặng, đặt tay lên nóc xe, vô thức gõ cửa.
“Cô ?” Giọng điệu rõ ràng.
Tài xế gật đầu: “Vâng, chủ.”
Nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của cô khi ép cô nôn lúc nãy, Hạ Tuần vội vã trở lớp học. Bước chân của dần nhanh hơn, cho đến khi thấy cảnh tượng trong phòng học thì dừng tại chỗ.
Hạ Tuần nụ mặt Kiều Tỉnh Thời, thích hợp nghĩ: “Thì cô lúm đồng tiền quả lê.”
Kiều Tỉnh Thời và Thẩm Thanh Duy đều nhận sự mặt của Hạ Tuần cho đến khi rời . Nếu họ phát hiện sự xuất hiện đột ngột của thì lẽ một bi kịch xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ke-bat-nat-lai-noi-loi-yeu/4.html.]
Ba tiết còn buổi chiều, Hạ Tuần yên lặng ở chỗ của , hút thuốc, chơi game giờ học, cũng đầu để Kiều Tỉnh Thời.
Khi Ân Mạn tới quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng vài câu. Trạng thái kéo dài cho đến khi điện thoại di động của Hạ Tuần vang lên. Hắn dùng đầu ngón tay mở nó và dòng cùng một cách vô nghĩa:
[Cuộc điều tra rõ ràng, Hạ. Thẩm Thanh Duy xuất từ cùng một trại trẻ mồ côi với cô Kiều.]
Tiếp theo là quá trình Thẩm Thanh Duy khi nhận con nuôi, chiến thắng các cuộc thi piano và thi đấu ở nước ngoài trong những năm gần đây.
Hắn thản nhiên liếc nó cất điện thoại .
Chuông tan học vang lên buổi chiều, khi đang bận rộn thu dọn cặp sách, Hạ Tuần đầu tiên bước đến chỗ Kiều Tỉnh Thời.
"Thu dọn đồ đạc xong ? Đi thôi."
Kiều Tỉnh Thời ngước . Hạ Tuần bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày: “Cái gì?”
Thẩm Thanh Duy quan hệ của và Kiều Tỉnh Thời, chỉ nghiêng đầu hỏi cô: "Cậu về ? Kiều Kiều, nhà gần trường học."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ý tứ rõ ràng, nếu , thể đến nhà .
Hạ Tuần cúi đầu, khẩy.
Kiều Tỉnh Thời lắc đầu và : "A Thanh, về . Cậu thể tìm trong giờ nghỉ."
Cô thể để Thẩm Thanh Duy khiêu khích Hạ Tuần.
Khi thấy giọng nhẹ nhàng của cô với A Thanh, Hạ Tuần vô thức xoa xoa ngón tay.
Một lúc , Thẩm Thanh Duy mới gật đầu: “Vậy về sớm, việc gì thì gọi cho .”
Sau đó Thẩm Thanh Duy xách cặp lên dậy rời khỏi chỗ , khi ngang qua Hạ Tuần, thấy Hạ Tuần : “Bạn học mới, tay quá.”
Thẩm Thanh Duy liếc một cái, chỉ ngang qua.
Kiều Tỉnh Thời xách cặp theo Hạ Tuần, hai im lặng chuyện suốt đường về nhà.
Cô tại , mặc dù Hạ Tuần hề biểu hiện ngoài, thậm chí còn bình tĩnh, nhưng cô chỉ cảm thấy một cơn tức giận thể giải thích .
Hạ Tuần mở cửa phòng, nghiêng , bình tĩnh : " chuyện hỏi , ."
Kiều Tỉnh Thời mím môi: “Ở đây thể ?”
Hạ Tuần mỉm : “Tốt nhất đừng bắt thứ hai.”