Ngày Tô Dao xuất viện là một ngày trời. Khi bước khỏi cửa bệnh viện, cô duỗi tay để che ánh nắng chói chang phía . Tình trạng mù tạm thời của cô chỉ kéo dài 8 ngày nhưng cô luôn cảm giác như mù lâu. Mọi thứ vốn bình thường đây càng trở nên rực rỡ hơn trong mắt cô.
Xe dừng cửa bệnh viện, khi thấy cô, cửa xe từ bên trong mở . Tô Dao nheo mắt , đó là Tiểu Cửu và A Sơn. Cô khẽ cau mày: “Chỉ hai đến đón từ bệnh viện thôi ?”
Tiểu Cửu vội vàng tới, : "Chị Tô Dao, còn là do đại ca báo danh cho tham gia cái cuộc thi gì mà thi đấu mùa xuân, tất cả đều sẽ tham gia cuộc thi."
A Sơn đáp: " , chị Tô Dao, đừng tức giận. Không vẫn còn hai bọn em ?"
Tham gia thi đấu là một lý do chính đáng thể bắt bẻ. Tô Dao lên xe, giả vờ quan tâm hỏi: "Ông chủ của các thì ?"
Tiểu Cửu khởi động xe, trả lời: "Ông chủ đương nhiên sẽ theo dõi trận đấu, nhưng chị yên tâm, ông chủ chúng về câu lạc bộ , buổi tối cùng ăn mừng chị xuất viện."
Tô Dao bĩu môi, hào hứng lắm : " , mệt, về nhà."
A Sơn hoảng hốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng giấu , giật giật khóe miệng : "Đừng mà chị Tô Dao, đều nhớ chị. Gần đây đội tuyển thêm vài cô gái mới, đại ca sẽ đợi chị huấn luyện họ."
“ mới xuất viện việc cho ?” Tô Dao bất mãn .
Tiểu Cửu liếc chiếc cúp vô địch World Cup bên cạnh Tô Dao ở ghế , nhỏ giọng : "Ông chủ quá thiên vị, chiếc cúp một chút cũng cho em chạm , trực tiếp đưa cho chị Tô Dao."
Tô Dao liền : "Thích ? Cứ lấy ."
"Không, , , , , cần, chị Tô Dao!" Đầu Tiểu Cửu lắc đầu như trống lúc lắc.
Khi đến câu lạc bộ UI, Tô Dao bước với chiếc cúp vô địch, trong đầu đang suy nghĩ xem nơi nào của câu lạc bộ là dễ thấy nhất. Vừa mở cửa, kịp định thần thì tai cô thấy tiếng nổ.
"Bùm!"
Theo âm thanh , vô mảnh giấy màu từ cao rơi xuống. Sau đó, trong đại sảnh vốn trống rỗng nhiều xuất hiện.
"Chị Tô Dao, chúc mừng chị xuất viện!!"
A Sơn và Tiểu Cửu từ lúc nào chạy đám đông và cô với nụ rạng rỡ. Mọi đều mặt ở đây, Lý Đông, Hoắc Ưu và tất cả các thành viên của đội UI.
Tô Dao cảnh tượng mắt, hốc mắt chợt đỏ lên. Cô nhận ai đưa cô xuất viện mà là họ chuẩn sẵn bất ngờ cho cô. Hóa cảm giác quan tâm, chăm sóc ấm áp và hạnh phúc đến .
"Chị Tô Dao, đừng , hôm nay là một ngày vui!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/huy-hon/chuong-39-chay-ve-phia-em.html.]
", đúng, chị Tô Dao, lên!"
Tô Dao lau nước mắt mặt, : " vui vẻ, cảm ơn các ..."
Vừa dứt lời, cô nhận điều gì đó .
Hoắc Tử Minh ?
Như để trả lời câu hỏi của cô, những phía đột nhiên lui về hai bên, ngay ngắn thành hai hàng, để một đường ở giữa. Như thể... để ai đó đến.
Tô Dao còn đoán xong, bóng dáng Hoắc Tử Minh xuất hiện ở bên .
Hôm nay ăn mặc đặc biệt hơn ngày với một bộ vest lịch sự, đôi giày da bóng loáng và một chiếc khăn tay trong túi áo khoác vest.
Hoắc Tử Minh chậm rãi về phía Tô Dao, từng bước một, hai tay chắp lưng.
Các thành viên trong nhóm ngừng la ó, đôi mắt rực lửa của họ theo sát , ngay cả Hoắc Tử Minh vốn luôn bình tĩnh cũng dần dần đỏ bừng tai. Cuối cùng, Hoắc Tử Minh bất động mặt Tô Dao.
Hoắc Tử Minh còn hồi hộp hơn dự đoán, đôi môi mỏng mở khép .
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tô Dao mỉm , vội, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Đột nhiên, Hoắc Tử Minh lùi một bước, quỳ một chân xuống. Có lẽ dùng lực quá nhiều, khi quỳ xuống đất phát âm thanh rõ ràng. Không chỉ những mặt, mà ngay cả bản Hoắc Tử Minh cũng sững sờ trong giây lát.
Tô Dao bật tiếng.
Hoắc Tử Minh chút hổ, nhưng vẫn cắn răng lấy bó hoa hồng giấu lưng .
"Tô Dao, ..."
Lời còn dứt, Tô Dao cắt ngang.
Cô nhíu mày chằm chằm, : "Hoắc Tử Minh, tại thích em?"
Suy nghĩ của Hoắc Tử Minh nhất thời trống rỗng. Một lúc , ngẩng đầu lên và chạm ánh mắt của Tô Dao.
"Anh tồn tại ở đây vì em nên tình yêu của tự nhiên mà mãnh liệt."