Hương Khuyết Cổ Sơn - chương 9: Tham Lam

Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:46:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1.

Nắng trưa phủ lên ngôi làng thứ ánh vàng nhạt như mật ong, gay gắt nhưng đặc quánh, khiến thứ chậm . Từ mái ngói âm dương rêu phủ đến những vòm cổng gỗ chạm khắc tỉ mỉ, cũng mang vẻ cổ kính, trầm mặc. Con đường lát đá dẫn qua những hàng hiên dài, nơi các bà, các chị xe chỉ, như thể chẳng bận tâm điều gì ngoài nắng, gió và công việc tay.

Bốn khách – nhóm livestream với máy , gimbal, mic thu âm – nổi bật giữa cái nền . Họ vốn đến đây để ghi một chuyến “du lịch chữa lành” cho kênh, và quả thật, khung cảnh hứa hẹn hàng nghìn lượt xem. Ống kính lia qua những chiếc khuyên tai bạc tinh xảo đung đưa theo bước chân thiếu nữ, những vòng ngọc bích ôm sát cổ tay trắng muốt. Trong màn hình livestream, dân mạng tràn bình luận:

“Đẹp như phim cổ trang!”

“Ủa thấy phụ nữ, bé trai, thấy bé gái ?”

“Nhìn yên bình ghê, xách balo lên liền.”

Nhóm chỉ , xem đó là điểm độc đáo để câu thêm view.

Một bóng già bước từ bóng râm đình làng. Dáng cao gầy, lưng khom nhưng ánh mắt sáng và sâu như nước giếng cổ. Ông vận áo dài nâu, đầu quấn khăn vấn, chậm rãi tiến đến.

“Khách phương xa?” – Giọng ông trầm ấm, kéo dài từng chữ như đo đếm.

Bốn khựng . Người cầm máy nhanh nhảu đáp:

“Dạ, tụi con vlog du lịch. Làng quá nên xin phép thêm, phỏng vấn vài .”

Ông hội – họ gọi ông thế – gật đầu, nụ nửa miệng.

“Được chứ… Làng quý khách. Mời uống chén , chuyện xưa.”

2.

Trong gian nhà hội đồng, mùi trầm gỗ xen hương xanh dịu. Trên tường treo những bức hoành phi cũ, sơn son thếp vàng mờ nhưng vẫn ánh lên khi ánh nắng lọt qua khe cửa. Ông hội kể, giọng đều và thong thả, như đang một câu chuyện truyền đời:

“Làng sống theo nếp cổ, giữ lễ cũ. Đàn ông lo việc ngoài, đàn bà lo việc trong. Con trai là hạt giống nối đời, chăm từ lúc lọt lòng. Còn con gái…” – ông bỏ lửng, chỉ mỉm – “…cũng yêu thương, nếu gia đình điều kiện.”

Câu mơ hồ, chẳng ai trong nhóm bận tâm. Họ chỉ chăm chú cận cảnh ấm bạc, khay gỗ lim chạm rồng phượng. Duy – thành viên cao to, khoe mẽ – chú ý đến những mảng vàng ẩn trong họa tiết bàn thờ.

“Vàng … nguyên chất hả bác?” – Duy hỏi, nửa đùa nửa thật.

Ông hội , ánh mắt như xuyên qua lớp da thịt.

“Vàng… ở đây quý lắm. Có thứ vàng đào từ đất, cũng đúc từ lò.”

Câu gieo một tia sáng khác thường mắt Duy. Anh bật , nhưng trong lòng gì đó như mạch nước khơi lên – tò mò, thèm . Ông hội vẫn bình thản, tiếp tục kể chuyện hội làng, chuyện các gia đình giàu sang dựng nhà lớn, chuyện các bà mang vòng vàng nặng cổ…

Khi buổi trò chuyện tàn, ông hội mời họ sân “xem cảnh cổ”. Nhóm tách : hai cảnh, một lo set máy flycam, Duy lững thững phía cuối. Chính lúc , ông hội khẽ ngoắc Duy góc hành lang khuất.

“Cậu thích vàng?” – Giọng ông còn thiện như ban nãy, mà nhỏ và sắc như lưỡi d.a.o lách qua kẽ tay.

Duy nuốt nước bọt.

“Ai mà chẳng thích.”

“Có thứ vàng… chỉ chảy khi cách. Chảy như nước mắt. ai cũng chịu cái giá.”

Nai

Duy khẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/huong-khuyet-co-son/chuong-9-tham-lam.html.]

“Miễn nhiều vàng thì giá nào cũng chịu.”

Ông hội im lặng vài giây, nở nụ mỏng.

“Tốt. Làng … cần những dám trả giá.”

Một bàn tay gầy guộc đặt lên vai Duy. Lạnh buốt.

3.

Ở một nơi khác trong làng, Linh tựa cột gỗ, lặng lẽ nhóm qua sân. Nắng rọi lên mái tóc đen dài, gương mặt bình thản nhưng đôi mắt sâu như chứa tầng tầng bóng tối. Cô bước đến ngay, chỉ quan sát như cân đo thứ gì đó.

Khi cả nhóm rời nhà ông hội, chia hai ngả để thêm cảnh, Linh tiến gần. Cô mặc áo lam giản dị, tay cầm túi vải. Không ai cô từ .

“Các chị xa , nhớ giữ .” – Giọng cô nhẹ như gió, nhưng câu chữ rơi tai nặng như đá.

Họ bật , tưởng cô đang đùa.

“Ở đây yên bình mà, giữ gì .”

Linh đáp, ánh mắt cô vẫn lướt qua Duy lâu hơn một nhịp.

“Máu sẽ nuôi vàng, và vàng sẽ nuốt máu.”

Câu khiến khí khựng một thoáng. Người trong nhóm phá tan bằng tiếng :

“Nghe như bói mệnh ! Thôi, cảm ơn nha.”

Linh khẽ gật, lùi bóng hiên, biến mất như từng hiện diện.

Duy nắm chặt lá bùa trong tay. Anh tin mấy lời “mê tín”, nhưng câu cuối cùng của cô – m.á.u sẽ nuôi vàng, vàng sẽ nuốt m.á.u – cứ vang lên trong đầu, ngọt như mật và cũng sắc như dao.

4.

Linh ở mép giếng lệ, nước ẩm ướt bốc lên từ bên . Cô nhiều lui tới đây để dò xét, nhưng hôm nay, sự thôi thúc khó hiểu dẫn cô tìm một lối khác – khe nứt nhỏ phía bệ thờ. Cúi , cô thấy bên là những bậc thang đá ẩm trơn, dẫn sâu xuống bóng tối.

Mùi tanh ập lên mũi. Không mùi cá, mà là hỗn hợp của m.á.u cũ, mồ hôi, và thứ gì đó nồng hăng như kim loại nóng. Bước xuống hết bậc cuối cùng, Linh nhận đang ở trong một hành lang đá hẹp, hai bên gắn những ô cửa gỗ mờ mốc.

Cánh cửa đầu tiên hé mở. Ánh sáng từ khe nhỏ lộ một đôi mắt – đỏ quạch, rõ là của thú. Linh liếc sang bên trong: một đàn bà gầy trơ xương, tay xích tường, đôi mắt trống rỗng, gò má dính chặt da xương. Khi ánh sáng chạm , bà khẽ nghiêng đầu, và từ khóe mắt trào vài giọt vàng lỏng, rơi xuống bát đất.

Phía cuối dãy, một căn phòng rộng hơn. Ở giữa là cái cột đá, và xung quanh là ba bốn trói – đàn ông, đàn bà, cả động vật như chó, dê. Mỗi cơ thể đều hốc hác, nhưng nơi khóe mắt và lỗ mũi vẫn lấm tấm những hạt vàng nhỏ, như bụi cát ướt.

Giữa họ, một bóng khiến Linh sững – Duy.

Anh trói chặt như những khác, chỉ quỳ nền đất, ngửa mặt lên. Từ mắt và mũi, m.á.u đặc chảy thành dòng, xen lẫn những viên sỏi vàng nhỏ bằng móng tay. Anh đang – một nụ đắc thắng méo mó.

“Nhìn , Linh. Nguyên chất đấy. giàu .” – Duy chìa tay, những viên vàng lăn lòng bàn tay dính máu.

Linh bước đến, thẳng :

“Cậu đang tự g.i.ế.c .”

“Không. Đây là đổi chác. Mỗi viên sỏi … bằng cả năm lụng. Chỉ cần… thêm chút nữa…”

Giọng đứt quãng, cơ thể run lên từng cơn. Máu trào , lẫn vàng rơi xuống nền đất, tạo âm thanh lách tách khô khốc. Trên bức tường lưng, Linh thấy những ký tự cổ khắc sâu – ký hiệu của “cổ trùng ”, loài ký sinh sống bám làng gần bảy trăm năm.

Loading...