1.
Cả hai lao qua khe cửa kịp khi tiếng ầm ầm rung chuyển phía . Hầm cổ sập xuống, bụi đá và mùi ẩm mốc cuộn lên thành từng đợt. Hương ngã khuỵu, thở dốc, bàn tay vẫn run bần bật vì cảm giác cái c.h.ế.t lướt qua gáy. Ngọc lao đến, gương mặt bợt bạt dần bừng sáng khi thấy Hương còn sống.
Nai
“Hương… Linh… trời ơi… mấy thoát !” – Ngọc bật , tiếng nấc nghẹn như trút tất cả sợ hãi dồn nén. Cô ôm chầm lấy Hương, vòng tay chặt tới mức Hương khẽ bật một tiếng thở gấp nhưng đẩy bạn . Họ cùng sống sót qua quá nhiều thứ để còn giữ cách.
Ngọc thấy hai người họ ôm hai hộp nhỏ, lấp ló mấy chiếc khăn tay thêu tên thì lặng người, hai tay ôm lấy ngực. Cô gì, nhưng đôi vai khẽ run, cô bước tới, định chạm một chiếc khăn, rụt tay , như sợ bẩn thứ gì đó quá tinh khiết nhưng cũng quá tang thương.
Một bé gái câm, cô bé duy nhất mà Linh từng ôm trong vòng tay, bước lên, đôi mắt vẫn trong sánh như cũ. Khuôn miệng cô bé mấp máy, đầu tiên bật âm thanh, yếu ớt nhưng rõ ràng: "Cảm...ơn...chị..."
Ngọc giật , nước mắt trào . Cô lao tới ôm lấy Hương và Linh, siết chặt, thành tiếng. Hương đưa tay vuốt nhẹ lưng Ngọc, cảm nhận ấm thật sự giữa cái lạnh tăm tối .
Căn phòng vang lên những tiếng thì thầm nhỏ như gió. Các bé gái nắm tay , tiến về phía cánh cửa dẫn ánh sáng. Ngoài là lối lên, là con đường dẫn tới tự do thật sự. Không ai nữa. Thay đó, những nụ nhỏ bé nở , dù mờ nhạt nhưng rực rỡ hơn bất kỳ vàng bạc nào.
2.
Bên ngoài, trời hửng sáng. Sương sớm phủ một lớp mỏng lên mái nhà và ngọn cỏ. Tiếng chim vang lên ngắt quãng, như cũng đang thận trọng với sự đổi xảy . Ngọc dìu Hương, còn Linh cùng, mắt vẫn dõi theo hàng bé gái đang dần khuất khúc cua dẫn khỏi làng.
Một cặp vợ chồng già chờ ở đầu con dốc. Họ run rẩy khi thấy cô bé câm, đôi mắt tin điều mặt. Người ôm con lòng, nghẹn, bàn tay liên tục vuốt mái tóc đen nhánh. Người cha chỉ quỳ xuống, chạm trán mình trán con, miệng lẩm bẩm những lời cảm tạ.
Hương cảnh , khóe môi run run. Cô nắm tay Ngọc:
"Ít nhất… cũng một gia đình còn nhớ con ."
Sau đó, ông Từ - cha bé An - cô bé câm bất ngờ tới chỗ Linh, dập đầu:
“Cô… cô cứu con … cứu cả gia đình . …” – ông nghẹn giọng, tiếp .
3.
Linh khẽ cúi đầu. “Hãy đưa con bé về nơi thật sự là nhà. Ở đó, nó sẽ lớn lên mà đến vàng lệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/huong-khuyet-co-son/chuong-14-hoi-ket.html.]
Người cha gật đầu, ôm lấy con gái và vợ, . Họ bước nhanh, như sợ rằng nếu chậm , làng sẽ một nữa nuốt mất họ.
Ngọc theo, bỗng bật :
“Hay cùng họ tới chùa luôn? Mấy bé khác… dù là linh hồn, vẫn … ai đó chăm nom, cầu siêu cho chúng.”
Hương gật mạnh. “Mình cũng nghĩ . Chùa là nơi an hơn bất cứ .”
Linh im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm. “Các con bé chọn đường của . nếu các em … chúng sẽ đưa cả những linh hồn đến một nơi yên . Ít nhất, là cho đến khi chúng tan vòng luân hồi.”
Trên con đường đất đỏ dẫn quốc lộ, những đốm sáng vàng vẫn lững lờ trôi theo họ. Chúng chen chúc, chỉ lặng lẽ bay cạnh, như hộ tống. Khi gặp một nắng lọt qua tán cây, các đốm sáng tan thành hàng trăm hạt bụi lấp lánh, rơi tóc và vai Hương, Ngọc, Linh và cả bé gái câm.
Ngọc ngửa mặt lên trời, hít một thật sâu. Mùi ngai ngái của vàng biến mất, đó là mùi của đất ẩm sương, mùi của cỏ non chạm nắng.
“Lâu mới thấy trời… xanh đến thế.”
Hương khẽ . “Có lẽ vì hôm nay còn sống để .”
4.
Cả nhóm dừng ở một khúc đường nơi những hàng tre tỏa bóng râm mát. Linh xoay , về phía làng cuối. Ngôi làng vẫn im lìm màn sương, nhưng dường như mất lớp vỏ thanh bình giả tạo. Bây giờ, nó chỉ là một nơi già nua, lặng lẽ, giữ những bí mật phơi bày.
Họ tiếp tục , bóng ba con gái và một gia ̀nh nhỏ đổ dài con đường sớm. Sau lưng, những đốm sáng cuối cùng dần tan nắng, như thể cả một chương đen tối của làng thật sự khép .
Linh nữa. Trong lòng cô, những gương mặt bé gái từng lấy lệ vẫn rõ mồn một, nhưng giờ đây, vì tiếng , cô thấy tiếng khẽ vang lên đó trong gió.
Con đường phía mở , còn mùi vàng, chỉ còn hương cỏ non và tiếng gió nhẹ. với những ở , ký ức về làng sẽ mãi như một vết sẹo – âm ỉ, lặng lẽ, nhưng bao giờ biến mất.
~~~~~ Truyện nhà Nai ~~~~~~