Hương Khuyết Cổ Sơn - chương 12: Làng mất

Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:53:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1.

Duy rên rỉ, từng hạt vàng từ mắt rơi nhiều hơn, như hút khỏi cơ thể.

Nam ôm đầu, hét:

“Cứu ! chết!”

chẳng ai đáp.

Ngọc thừa cơ rút con d.a.o nhỏ giấu trong giày, cắt đứt dây cho Hương.

Hai lao về phía Linh, nhưng cô chỉ :

“Đứng .”

Ông Hội bắt đầu tụng niệm, giọng như tiếng trống vỡ.

Cổ trùng dãn , từ các khe thịt của nó tuôn hàng chục con trùng nhỏ, lao thẳng về phía Linh và nhóm.

Linh xoay cổ tay, kéo một đường chỉ đỏ từ tay áo, vung như roi.

Mỗi dây chạm trùng, chúng cháy xém, vỡ nát thành bụi đen.

trùng con sinh càng lúc càng nhiều. Mùi tanh đặc quánh, hòa với khói đen từ xác chúng, khiến Ngọc và Hương ho sặc sụa.

2.

Bất ngờ, cổ trùng một khe lớn ở đầu u, bên trong miệng mà là một con mắt vàng khổng lồ.

Ánh mắt chiếu thẳng Linh — một luồng áp lực vô hình như nghiền nát xương cốt.

Linh khụy xuống một gối, m.á.u từ khóe môi tràn .

ánh mắt cô vẫn rời ông Hội:

“Ông quên … m.á.u gái làng đủ sạch, vì ông đổi nó lấy vàng. Và m.á.u sạch… mặt ông.”  

Nói , cô cắn mạnh đầu ngón tay, vẽ một vòng chú sàn.

Ánh sáng từ vòng chú bùng lên, nuốt trọn cổ trùng , khiến nó giãy giụa dữ dội.

Tiếng thét của ông Hội vang khắp hầm, xen lẫn tiếng vỡ rắc của xương thịt.

Nam hất tường, bất tỉnh.

Duy ngã gục, vàng từ mắt chảy như nước, tan biến trong khí.

Ngọc và Hương ôm , cảnh tượng mặt — một cuộc chiến còn thuộc về thế giới quan con chấp nhận được.

Âm thanh đầu tiên vang lên khi vòng chú vỡ là… im lặng.

Một lặng đặc quánh, nặng đến mức tiếng tim cũng như bóp nghẹt.

Rồi từ cổ trùng , những đường nứt như mạng nhện tỏa khắp nền đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/huong-khuyet-co-son/chuong-12-lang-mat.html.]

Ánh vàng rực trào lên, nhưng còn sáng như vàng thỏi — mà đục, ngầu, như ánh của một mặt trời chết.

Ông Hội quỳ gục, hai tay vẫn cố bấu trùng .

Giọng ông khàn đặc: “Ngài… … đưa cho ngài tất cả…”

3.

Cổ trùng ngẩng đầu. Đôi mắt vàng khổng lồ giờ mở , bên trong xoáy một cơn bão đen nuốt tia sáng.

Một luồng khí lạnh khủng khiếp tỏa , len lỏi qua kẽ đá, chui lên mặt đất.

Trên , dân làng đang chuẩn một đêm yên bình.

chỉ trong khoảnh khắc, từng một khựng , như ai cắt dây sinh mệnh.

Hơi thở rời khỏi phổi họ, làn da tái , đổ xuống.

Không tiếng la hét. Không ai kịp bỏ chạy.

Những phụ nữ trẻ , những cụ già, và cả đám bé trai — tất cả cùng ngã xuống, đôi mắt mở trừng, ánh vàng nhạt loang trong tròng mắt khi tan biến.

Trong hầm, Ngọc và Hương ôm chặt , cố cái xác của Nam hút khô như xác ve.

Duy vẫn còn thở, nhưng thể teo tóp đến mức còn nhận . Từ miệng rỉ một thứ chất lỏng vàng lẫn máu, nhỏ tong tong xuống sàn.

4.

Nai

Linh giữa cơn bão khí vàng, áo chàm bay phần phật, mắt sáng trắng như hai lưỡi dao.

Cô cất giọng:

“Bảy trăm năm… mày ăn đủ m.á.u và lệ của bao thế hệ. hôm nay mày sẽ ăn chính thứ ghét nhất — sự lãng quên.”  

Cô rút một thanh d.a.o ngắn, cán bọc chỉ đỏ, và tự cứa lòng bàn tay.

Máu cô chảy , đỏ tươi, rơi xuống nền đá.

Tiếng rít của cổ trùng vang lên chói tai, như thể thứ m.á.u đốt cháy nó từ bên trong.  

Mặt đất rung mạnh hơn.

Những bức tường đá lâu đời bắt đầu nứt toác, từng mảng lớn rơi xuống, bụi mù mịt.

Ngọc hét lên: “Sập ! Chạy !”

Linh vẫn nhúc nhích, hai tay áp bùa m.á.u cổ trùng .

Từ vết tiếp xúc, ánh đỏ loang , ăn sâu từng khớp thịt, từng đoạn u vàng.

Cổ trùng quẫy mạnh, nó đập tường hầm, khiến đá vỡ tung.

Một mảnh tường sập xuống ngay gần Ngọc và Hương, đá vụn rơi lả tả.  

  

Loading...