Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hot Boy Trường Không Được - Chương 7 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2025-05-27 11:50:16
Lượt xem: 274

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

 

Về lại ký túc xá, Tô Tô cập nhật hết đống chuyện tám nhảm ở trường trong mấy ngày qua cho tôi nghe.

 

Trong đó tôi chỉ nhớ rõ một chuyện, ba ngày liên tiếp Tống Mạch đều đi gặp mặt một đàn chị bên khoa Y, chị ấy là hoa khôi của trường.

 

Tôi còn thấy ảnh chụp do người qua đường đăng lên, trai xinh gái đẹp ngồi ăn cùng nhau, nhìn rất xứng đôi.

 

Ô hô.

 

Thảo nào anh ấy gấp gáp điều trị bệnh như vậy, thì ra đây là lý do anh ấy rũ bỏ tôi à?

 

Thế thì tôi cũng phải lập tức "cai nghiện" anh ấy mới được.

 

Tôi tự thách thức bản thân một tuần không được phụ thuộc vào Tống Mạch.

 

Ngày đầu tiên của thử thách, thất bại thảm hại.

 

Trên sân bóng rổ, vừa nhìn thấy anh ấy là tôi quay đầu bỏ chạy, Tống Mạch lập tức túm lấy mũ của tôi như xách một con gà con, anh ấy kéo tôi vào kho chứa đồ.

 

Anh ấy chống tay hai bên tai tôi, cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt khó dò: "Em trốn cái gì?"

 

Tôi trợn mắt nói dối: "Tôi có trốn đâu."

 

Tống Mạch không nói gì.

 

Tôi nhỏ giọng hỏi lại: "Không phải là… anh đã không cần tôi nữa rồi sao?"

 

Tống Mạch: "Cái gì cơ?"

 

Bên ngoài có người gọi anh ấy, Tống Mạch kéo cổ tay tôi rồi dẫn tôi ra sân bóng, sau đó anh ấy chỉ vào một chỗ: "Đứng đó đợi anh."

 

Tôi gật đầu.

 

Hôm nay là trận chung kết của liên minh năm trường đại học.

 

Tống Mạch dẫn dắt đội bóng trường tôi, trận đấu diễn ra như thế chẻ tre, trường tôi toàn thắng.

 

Tôi ngồi trong đám đông vỗ tay nhiệt liệt, đột nhiên cô gái bên cạnh nắm lấy tay tôi, mặt mày nhăn nhó: "Bạn học, giúp mình với."

 

Tôi ngơ ngác: "Hả?"

 

Cô gái: "Hình như mình tới kỳ rồi, đau bụng quá, mình phải đi đến nhà vệ sinh một lát, nhưng mình còn phải lên sân khấu trao huy chương cho đội vô địch nữa, cậu lên giúp mình với nhé."

 

"Chuyện này…"

 

Chữ "không tiện" còn chưa kịp nói ra thì cô ấy đã đẩy tôi vào hàng lễ tân, sau đó nói cảm ơn rồi chạy mất dạng.

 

Tôi đứng trong đám người, đầu óc trôi đi mất rồi.

 

Tôi còn chưa hoàn hồn đã phải đi theo mấy cô gái khác ra sân.

 

Tống Mạch là đội trưởng, anh ấy đứng trên bục nhận giải, vừa nhìn thấy tôi thì ánh mắt của anh ấy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó anh ấy dịu dàng nhìn tôi.

 

Tôi cầm lấy huy chương, giơ cao lên muốn đeo cho anh ấy, nhưng tôi quá thấp, kiễng chân mãi vẫn không tới.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Tôi hơi xấu hổ cắn răng: "Cúi đầu xuống đi."

 

Tống Mạch: "Ừm."

 

Thấy anh ấy cúi người xuống, tôi kiễng chân đeo huy chương lên cổ anh ấy, đúng vào khoảnh khắc ấy, Tống Mạch nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má tôi.

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt có phần lảng tránh của Tống Mạch, đầu óc tôi trống rỗng, sau đó tôi vội vàng chạy trốn khỏi sân khấu.

 

17.

 

Buổi tối tôi nằm trên giường, giống như vừa tỉnh lại sau khi uống thuốc kích thích.

 

Mười một giờ, tôi gọi điện cho Tống Mạch: "Chuyện lúc sáng, tôi muốn bổ sung một chút."

 

Giọng nói của Tống Mạch có phần căng thẳng: "Chuyện gì thế?"

 

Tôi nghiêm túc nói: "Anh không cần tôi, vậy thì tôi cũng không cần anh nữa."

 

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, hồi lâu sau, Tống Mạch nghiến răng nói: "Em nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói…"

 

"Tôi suy nghĩ kỹ rồi." Tôi ngắt lời anh ấy: "Tôi thấy hình như từ trường giữa chúng ta mất tác dụng rồi, bây giờ tôi vẫn chưa ngủ được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hot-boy-truong-khong-duoc/chuong-7-hoan.html.]

 

Tống Mạch: "Tại sao?"

 

Tôi hắng giọng: "Vì tôi cứ nhắm mắt lại là toàn nhìn thấy anh, Tống Mạch, anh phải chịu trách nhiệm, tôi mất ngủ là tại anh đấy."

 

Bên kia im lặng mấy phút.

 

Sau đó Tống Mạch cất giọng hơi khàn, hình như anh đang cố nín nhịn: "Xuống lầu đi, thuốc ngủ của em đến rồi."

 

18.

 

Giữa đêm khuya thanh vắng.

 

Tôi đi dép lê, ngồi cùng Tống Mạch bên hồ nước ở trước ký túc xá, lạnh run như cầy sấy.

 

Tống Mạch thở dài một tiếng đầy bất lực, anh ấy đổi tư thế cho tôi, rồi bảo tôi đặt chân vào lòng anh ấy.

 

Tôi rúc người trong áo khoác, chẳng biết nên nói gì.

 

Tống Mạch lên tiếng trước: "Mấy hôm trước em gửi tin nhắn cho anh, anh xem được rồi."

 

"Tin nào cơ?"

 

"Tin nhắn mà em thu hồi đấy."

 

 

Mặt tôi đỏ bừng, tôi định mở miệng giải thích thì Tống Mạch đã nghiến răng nói: "Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, anh đã nhảy dựng lên, anh báo với cả phòng là mình có người yêu rồi, thế mà em lại thu hồi, em có ý gì hả? Em còn phải do dự nữa à?"

 

Tôi nuốt luôn lời giải thích vào bụng.

 

Tống Mạch vẫn không chịu bỏ qua: "Về trường rồi mà em cứ trốn anh làm gì?"

 

Tôi ủ rũ nói: "Bệnh hay buồn ngủ của anh cũng sắp chữa khỏi rồi, chắc anh đâu còn cần đến em nữa, hơn nữa em nghe người ta nói dạo này anh thân thiết với hoa khôi của học viện bên cạnh lắm, em không nghĩ nhiều mới là lạ đó."

 

"Em nghĩ cái con khỉ ấy!"

 

 

Nói chuyện cho tử tế đi, mắng tôi làm gì hả?

 

Tống Mạch còn tỏ vẻ ấm ức hơn cả tôi: "Đàn chị khóa trên đó rất giỏi về điều trị chứng mất ngủ, anh chỉ đến hỏi chị ấy vài chuyện liên quan đến chứng mất ngủ của em thôi."

 

Hả?

 

Vậy là…

 

Vì tôi sao?

 

Có cần thiết phải thế không? Rõ ràng ngày nào hai chúng tôi cũng ở cạnh nhau là ổn rồi mà, sao Tống Mạch còn phải đi tìm cách giúp cho cả hai chúng tôi đều ổn thế?

 

Tống Mạch nói: "Vì anh hy vọng cho dù không có anh ở bên cạnh thì mỗi đêm em đều có thể ngủ ngon."

 

Tôi nhìn vào mắt Tống Mạch, nhất thời trở nên đờ đẫn.

 

Anh ấy lại xoa mái đầu cắt ngắn của mình, đôi mắt tràn đầy tự tin: "Giờ anh cắt tóc ngắn rồi, cũng chuẩn bị sẵn áo phông trắng trong tủ đồ, có thể trở thành phong cách mà em thích chưa?"

 

Tôi lập tức hôn anh ấy một cái: "Anh đã là phong cách em thích từ lâu rồi."

 

19.

 

Vài năm sau, đến mùa tựu trường của tân sinh viên.

 

Có một hôm tôi vô tình lướt qua diễn đàn của Đại học A thì lại nhìn thấy bức ảnh bất hủ năm nào: Giường số 4 của phòng 250, Tống Mạch nằm trên giường đổi tư thế mấy lần vẫn không cứng lên được.

 

Tôi liếc sang nhìn Tống Mạch đang ngủ say bên cạnh, cảm thấy năm đó anh ấy oan ức thật.

 

Lời đồn là do tôi khơi lên, vậy thì cũng để tôi kết thúc đi.

 

Thế là tôi để lại một bình luận: [Đính chính nhé, không những Tống Mạch "được", mà còn là "rất được" đấy nhé.]

 

Điện thoại của tôi liên tục reo lên, chắc là có người phản hồi, nhưng tôi chẳng thèm đọc.

 

Tôi quay người ôm lấy cơ bụng tám múi của Tống Mạch.

 

Đau lưng quá, phải ngủ cái đã!

 

(Hoàn toàn văn)

 

 

Loading...