Hot Boy Trường Không Được - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-27 11:49:57
Lượt xem: 313
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14.
Trong bữa ăn, Tống Mạch nghe tôi nói tuần sau tôi phải đi thực tập nửa tháng, thế là anh ấy nghiêm túc bảo sẽ tặng tôi một món quà.
Trước khi lên đường tôi mới nhận được hộp quà từ anh ấy.
"Anh tặng tôi cái gì thế?"
Tống Mạch nhướn mày: "Thứ mà cô sẽ cần đến đấy."
Tôi còn chưa kịp mở ra thì đã bị thầy hướng dẫn giục lên xe buýt.
Đám bạn học thấy tôi ôm một hộp quà được gói rất đẹp thì m.á.u hóng chuyện lập tức sôi sục, họ thi nhau giục tôi mở quà ra xem.
Lòng hư vinh nổi lên, tôi ngượng ngùng làm bộ làm tịch: "Ôi trời, đông người thế này, mình ngại lắm."
"Nhanh đi, là Tống Mạch tặng đấy!"
"Nhìn cái hộp quà xinh chưa kìa, chắc là túi xách rồi."
"Mình đoán là giày."
…
Tim tôi đập rộn ràng, bàn tay thì run rẩy.
Giữa bao ánh mắt trông ngóng của mọi, tôi mở hộp quà ra.
…
Lấy một bộ đồ ngủ nam đã mặc qua ra.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mặt mũi của các bạn học đỏ bừng, họ dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Phong cảnh… thật là quyến rũ, à không, đẹp quá…"
Tôi lập tức nhét bộ đồ ngủ vào túi, sau đó rúc vào ghế gọi điện cho Tống Mạch: "Anh tặng tôi bộ đồ ngủ anh đã mặc là có ý gì hả?"
Hình như anh ấy đang đi trên đường, âm thanh hơi ồn: "Cô phải đi nửa tháng không về, không gặp tôi thì chắc lại mất ngủ cả nửa tháng chứ gì. Tôi đưa cho cô bộ đồ ngủ của tôi, lúc ngủ để bên cạnh thì chắc sẽ có hiệu quả đấy."
Tôi hít sâu một hơi: "Tâm ý thì tốt đấy, nhưng anh đừng có hành động vội vàng như thế chứ."
Nói rồi tôi bỗng nhớ ra điều gì đó rồi hỏi anh ấy: "Thế còn anh thì sao, lúc tôi không có ở trường, anh đừng có đi xe đạp đấy."
"Ừm."
"Ngủ gật trong lớp thì nhớ nấp kỹ một chút, bị bắt là phải đứng mà ngủ đấy."
"Ừm."
"Đi đường nhớ nhìn cho kỹ, đừng đ.â.m vào gốc cây."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ: "Trình Hâm, cô đang lo cho tôi à?"
Tôi sững người, trong lòng chợt rối bời.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lời nào để chối thì bên kia đã vang lên một tiếng "rầm" vang dội.
Tôi: "Anh sao rồi?"
Tống Mạch: "…Không sao, cúp máy trước đây."
Cúp máy xong, tôi còn đang lo anh ấy xảy ra chuyện gì, đang định hỏi thử bạn cùng phòng của anh ấy thì thấy trên tường confession có đoạn video vừa mới đăng.
Tống Mạch vừa đi trên đường vừa cười ngốc nghếch vừa nghe điện thoại, kết quả là… đ.â.m đầu vào gốc cây.
Hơi ngốc thật.
Nhưng cũng đáng yêu nữa.
Tôi bật cười thành tiếng.
15.
Hình như bộ đồ ngủ của Tống Mạch có tác dụng thật.
Ở ký túc xá dành cho sinh viên thực tập, tuy giấc ngủ của tôi vẫn chẳng ra gì nhưng ôm áo ngủ của anh ấy thì vẫn chợp mắt được đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hot-boy-truong-khong-duoc/chuong-6.html.]
Có một hôm tôi mất ngủ đến không chịu nổi, tôi nhắn tin cho Tống Mạch: [Anh ngủ chưa?]
Tống Mạch: [Chưa.]
Tôi khoe khoang: [Có phải là tôi không ở đó nên anh mới nhận ra không thể rời xa tôi được đúng không?]
Đầu bên kia hiển thị đang nhập hồi lâu, sau đó anh ấy gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, trong đó có tiếng cười khẽ mang theo sự cưng chiều: [Đúng vậy, nên cô mau về đây cứu tôi đi.]
Giọng điệu của anh như đang dỗ con nít nhưng tôi không có chứng cứ để phản bác.
Tống Mạch lại hỏi: [Ăn cơm chưa đấy?]
[Tôi vừa ăn xác Na Tra xong rồi.]
Tống Mạch: […]
[Tổ yến trộn bột sen ấy mà.]
Tống Mạch: […]
Anh ấy gửi đến một đoạn tin nhắn thoại dài, khỏi cần nghe cũng biết là đang mắng đầu óc tôi có vấn đề.
Tôi vừa cười vừa gõ chữ: [Tôi thích nhìn thấy anh chướng mắt tôi mà lại không làm gì được tôi lắm.]
Ai ngờ tôi cầm điện thoại không chắc, gõ được nửa câu thì điện thoại rớt trúng ngay mũi.
Tôi đau đến chảy nước mắt.
Cầm điện thoại lên lại thì thấy mình đã gửi phần đầu câu đi: [Tôi thích anh.]
Chết tiệt!
Tôi hoảng hốt hét lên rồi lập tức nhấn thu hồi, nhanh như vậy chắc anh ấy chưa kịp xem đâu.
Trong lòng tôi có hơi chột dạ.
Nhưng tại sao lại có chút mong đợi thế này?
Xong rồi, hình như tôi nghiện Tống Mạch mất rồi.
Không, chắc chắn chỉ vì tiếp xúc lâu ngày nên mới sinh ra lệ thuộc, chia cách nửa tháng là sẽ ổn lại thôi.
Tôi tự nhủ bản thân mình như vậy, mà tôi cũng tin chắc như vậy.
Cho đến khi kỳ thực tập kết thúc sau nửa tháng, thầy giáo nghiêm túc hỏi tôi: "Em với Tống Mạch là mối quan hệ gì thế?"
Tôi giật mình: "Sao thầy biết ạ! Không đúng! Em với Tống Mạch chẳng có gì hết!"
Thầy ấy cau mày nhìn tôi: "Em chắc chứ?"
Sau đó thầy ấy chỉ vào mấy con vật trong phòng khám thú y rồi giận dữ nói: "Con chó kia em đặt tên là Mạch Mạch, con mèo kia em gọi là Tống Tống, con vẹt tên là Tiểu Mạch, chuột hamster tên là Đại Mạch, đỉnh điểm là con heo kia nữa, em đặt tên nó là Mạch Bảo! Bây giờ mà không gọi nó là Bảo Bảo trước khi ăn thì nó nhất định không chịu ăn cơm!!"
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Thầy ấy ngửa mặt than trời: "Trình Hâm, em nợ chúng cái gì hả, em lấy gì mà trả đây!"
Tôi: "…"
Tôi quay đầu lại, vô tình đối diện với đôi mắt ngây thơ của con heo kia.
Tôi lại thấy xấu hổ đến mức phải lảng đi chỗ khác.
Lúc tôi kéo vali về trường, tôi gặp bác sĩ ở phòng y tế.
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi cười nói: "Tinh thần khá tốt đấy, em cũng khỏe rồi à?"
Tôi ngớ người: "Cũng sao ạ?"
Bác sĩ gật đầu: "Ừm, trước đó Tống Mạch cũng đến bệnh viện để điều trị đấy, trong khoảng thời gian em đi thực tập thì sinh hoạt của cậu ấy đã trở lại bình thường rồi. Còn em thì sao, chứng mất ngủ có đỡ hơn chưa?"
Lúc đó tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp, tôi không biết phải trả lời thế nào.
Tôi nói chuyện vài câu rồi tạm biệt bác sĩ, tôi đứng tại cổng trường, đầu óc rối như tơ vò.
Hóa ra Tống Mạch luôn âm thầm điều trị, đang tìm cách để rời xa tôi mà vẫn có thể sống cuộc sống bình thường, còn tôi thì ngày càng không thể rời xa anh ấy nữa rồi.
Không hề ổn chút nào cả.