Hòa Miêu : " , chỉ là thi đỗ dễ dàng? May mà Hoàng thượng yêu thương chủ nhân nhà , chủ nhân thể thường xuyên thư phòng của Hoàng thượng."
Nói xong, nàng ghé sát tai phu nhân Tổng đốc nhỏ vài câu, phu nhân Tổng đốc mừng rỡ gật đầu lia lịa.
Anan
Yến tiệc cầu phúc kết thúc, Hòa Miêu : "Chủ nhân, đề thi Đình tiết lộ cho bà , còn thì xem tạo hóa của họ."
Hoàng đế đề phòng tất cả các phi tần, duy chỉ đề phòng , là ông đưa cung khi cha qua đời, nhà chỗ dựa, quen ai ở kinh thành, lai lịch sạch sẽ như tờ giấy trắng. Vì Hoàng đế yên tâm về , sợ cấu kết với tiền triều. Khi bận rộn, ông cho phép thư phòng bầu bạn.
Ta học chữ nửa năm nay, chỉ để lấy lòng Hoàng đế.
31.
Đông qua xuân đến, cây hải đường trong cung Hoàng hậu nảy lộc non.
"Nương nương thích cây hải đường ." Ta cùng Hoàng hậu gốc cây uống .
Ánh mắt Hoàng hậu hiếm khi chút dịu dàng, về phía bầu trời xa xăm, dường như đang hồi tưởng điều gì đó. Qua hồi lâu, mới khẽ : "Cây hải đường , đây trồng ở Vương phủ, hải đường ôn hòa, đoan trang, giống , nên trồng một cây cửa thư phòng, dù bận rộn đến , thấy hải đường cũng sẽ nhớ đến ."
Ta bên cạnh im lặng lắng .
"Từ lúc đó, thích hoa hải đường. Sau Hoàng thượng đăng cơ, liền sai chuyển cây hải đường đến cung ."
Có một khoảnh khắc, thấy ánh mắt buồn bã của Hoàng hậu, chút xót xa cho bà .
Từng là phu quân yêu thương như , dù bận rộn công việc cũng cây hải đường, mà thể vì lấy lòng khác mà tìm một vườn mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hop-hoan-oan/chuong-10.html.]
Sau khi đăng cơ, nhớ chuyển cây mai, quên mất cây hải đường ôn hòa .
"Nương nương, hải đường nảy lộc non , chẳng mấy chốc sẽ nở hoa." Ta ngẩng đầu cây hải đường, .
Hoàng hậu chua xót: "Phải , đến mùa xuân ."
32.
"Chủ nhân, Hoàng hậu tâm địa độc ác, còn thương hại bà ?" Hòa Miêu ăn bánh bao thịt hỏi với vẻ khó hiểu.
Ta suy nghĩ một chút: "Có lẽ chúng quen với việc đối với những kẻ gọi là yêu cầu thấp hơn một chút." Vì dễ dàng d.a.o động, tha thứ, nhịn mà nghĩ cho đối phương một lý do bất đắc dĩ.
Trước đây đối với mẫu cũng như .
Năm đó mưa bão, hoa trong vườn hầu như đều phá hủy, cha bệnh tật, mỗi ngày uống thuốc, thật sự còn cách nào khác, lén cầu xin mẫu , cho phủ tri phủ nha quét dọn, kiếm chút tiền hàng tháng để chữa bệnh cho cha .
Lúc đó bà là Triệu di nương tri phủ sủng ái nhất, bà nắm tay , đến mức nước mắt lưng tròng.
"Yên nhi, ở trong phủ, những gì nương thể giúp con, nương đều sẽ giúp. con , lúc đó nương cũng là bất đắc dĩ, tri phủ lệnh, nương dám theo."
Thật nhiều phủ thể nha , nhưng trong lòng gặp bà một . Ta mười năm , quá nhớ bà , nỗi nhớ vượt qua cả sự oán hận và căm ghét của . Ta quá như những cô gái nhà , nắm tay , học thêu thùa bên cạnh .
Ta nghẹn ngào, những oán giận và bất mãn đó tan biến trong phút chốc, trong lòng ngừng tự nhủ: "Mẫu lúc đó bỏ chồng bỏ con là bất đắc dĩ."
Đang suy nghĩ miên man, ngẩng đầu lên, thấy Hòa Miêu đang với vẻ quan tâm.
"Hòa Miêu ngốc nghếch của , còn ngươi, mỗi ngày ăn ngon ngủ kỹ là , ở đây, ngươi cần nghĩ những chuyện quanh co phức tạp đó." Lo lắng buồn bã, là chuyện .