Hợp đồng làm tiểu tam - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:42:16
Lượt xem: 173
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, cái tên "Tuấn Kiệt" nhấp nháy. Hợp đồng đã ký, tiền đã nhận, giờ là lúc bắt đầu giai đoạn hai: trò chuyện có chủ đích. Hạ My đã gửi kịch bản sơ bộ, nhưng tôi biết, kịch bản chỉ là nền tảng, quan trọng là cách tôi biến nó thành thật.
Hít một hơi sâu, tôi gõ tin nhắn:
- Chào anh Tuấn Kiệt. Cuốn thơ hôm trước tôi làm rơi hay thật đấy. Cảm ơn anh đã giúp tôi nhặt nhé.
Tin nhắn đi. Tôi đặt điện thoại xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa lạnh lùng. Chỉ là một câu xã giao đơn giản, thăm dò phản ứng.
Điện thoại rung lên. Nhanh hơn tôi nghĩ.
- Chào Hương. Không có gì. Cô đang đọc đến đoạn nào rồi? Tôi cũng rất thích tập đó.
Ồ, anh ta nhiệt tình đấy chứ.
- Tôi đang đọc đến phần...
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Ban đầu chỉ là về sách, về thơ, về những chủ đề an toàn. Nhưng tôi khéo léo lái câu chuyện sang công việc, sang áp lực cuộc sống.
- Công việc của anh chắc bận rộn lắm nhỉ? Thấy anh luôn xuất hiện ở những nơi sang trọng, thành đạt như vậy.
- Bận thì có bận. Nhưng đôi khi, cái bận rộn lại là cách tốt nhất để quên đi mấy thứ không vui.
Anh ta đáp. "Mấy thứ không vui". Tôi nhạy bén nắm bắt.
- Có vẻ anh có nhiều tâm sự?
- Ai mà chẳng có. Chỉ là không phải lúc nào cũng có người để nói cùng thôi.
Anh ta gửi kèm một biểu tượng mặt cười gượng gạo.
Tôi đóng vai trò người lắng nghe hoàn hảo. Tôi thể hiện sự thấu hiểu, không phán xét. Tôi gợi mở để anh ta nói về những áp lực, những kỳ vọng đè nặng lên vai.
- Ai nhìn vào cũng nghĩ tôi có tất cả. Tiền bạc, danh tiếng, gia đình hoàn hảo. Nhưng... đôi khi tôi thấy mình cô độc lắm. Như đang diễn một vai kịch mà không được phép ngừng nghỉ.
Lời anh ta nói khiến tôi sững lại. Đang diễn kịch? Hắn ta cũng diễn kịch sao? Giống như tôi lúc này?
Và rồi, câu nói đó xuất hiện, như một mũi tên găm thẳng vào mục tiêu tôi đang dò tìm.
- Có những mối quan hệ bề ngoài đẹp đẽ lắm...
Anh ta nhắn.
- ...nhưng bên trong đã mục ruỗng từ lâu rồi. Chỉ là người ta không dám thừa nhận, hoặc không nỡ vứt đi thôi.
Tôi nhìn dòng tin nhắn. "Mục ruỗng". "Không dám vứt đi". Anh ta đang nói về cuộc hôn nhân của mình? Về Hạ My? Hay về điều gì khác? Ánh mắt Hạ My thoáng qua vẻ mỉa mai khi nhắc đến anh ta lại hiện về. Thì ra, "hoàn hảo" chỉ là vỏ bọc, cả hai người họ đều đang sống trong một thứ gì đó mục ruỗng.
Tôi cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp trỗi dậy. Sự hả hê vì đã tìm ra điểm yếu của mục tiêu. Sự lạnh lùng của kẻ làm công việc bẩn thỉu. Nhưng xen lẫn cả... sự đồng cảm. Đồng cảm với một người đàn ông giàu có đang sống trong cái lồng son giả tạo. Đồng cảm với chính mình, cũng đang kẹt trong một vở kịch khác, cũng vì tiền.
Tôi đáp lại:
- Có lẽ... tìm được một người có thể hiểu mình, dù chỉ một chút thôi, cũng là đủ rồi.
- Cô hiểu tôi sao?
- Tôi không dám chắc. Nhưng tôi... tôi lắng nghe.
Tin nhắn dừng lại một lát. Rồi anh ta gửi:
- Cô là người đầu tiên khiến tôi thấy... không còn cô độc như vậy.
Đó là mồi câu. Tôi biết. Nhưng... nó chạm đến một điều gì đó bên trong tôi. Cái "need" (nhu cầu) được thấu hiểu mà tôi cũng khao khát.
- Anh có rảnh... tối nay không? Tôi muốn mời cô một bữa tối. Không phải tình cờ nữa.
Tin nhắn của anh ta làm tim tôi đập nhanh hơn. Đã đến bước này rồi sao? Nhanh hơn dự kiến. Tôi nhìn dòng chữ, nghĩ về Hạ My, nghĩ về hợp đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hop-dong-lam-tieu-tam/chuong-4.html.]
- ...Được.
Tôi đồng ý.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi ngồi trong một nhà hàng yên tĩnh. Không còn sự gượng gạo như những lần "vô tình". Anh ta nói nhiều hơn, về công việc, về những áp lực từ các cổ đông, về sự cạnh tranh khốc liệt. Rồi anh ta lại trở về với những tâm sự cá nhân.
- Đôi khi tôi nhìn lại, không biết mình đang cố gắng vì cái gì nữa. Tiền nhiều đến mấy thì sao? Danh tiếng lớn đến đâu?
Anh ta thở dài. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, không giấu giếm. Tôi thấy dưới mắt anh ta có quầng thâm nhàn nhạt. Hoàn hảo ư? Chỉ là một lớp phấn dày.
Tôi ngồi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đặt một câu hỏi nhỏ, hoặc đưa ra một nhận xét trung lập.
- Có lẽ anh cần một khoảng lặng? Để nhìn lại xem mình thật sự muốn gì.
- Muốn gì ư? Tôi cũng không biết nữa. Càng leo cao, tôi càng thấy mình mất phương hướng. Và... cô đơn.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt tìm kiếm.
- Bên cạnh em... tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi cảm thấy má mình hơi nóng lên. Diễn xuất? Hay là thật? Tôi cũng không rõ nữa. Cảm xúc bắt đầu lẫn lộn. Tôi đồng cảm với nỗi cô đơn của anh ta, với sự lạc lõng của anh ta. Đó là điều mà quá khứ đã dạy tôi. Tôi biết cảm giác đó như thế nào.
- Đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân. Anh đã làm rất tốt rồi.
Tôi nói, giọng dịu dàng. Cử chỉ tay tôi vô thức đưa ra, chạm nhẹ vào mu bàn tay anh ta đặt trên bàn.
Anh ta nắm lấy tay tôi, siết nhẹ.
- Cảm ơn em. Em... rất khác.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong khoảnh khắc đó, tôi quên mất mình là ai, quên mất hợp đồng, quên mất Hạ My. Chỉ có tôi và anh ta, và sự kết nối mong manh giữa hai kẻ cô đơn đang tìm kiếm một hơi ấm giả tạo.
Đúng lúc đó, điện thoại anh ta reo vang. Màn hình hiện tên: Hạ My.
Tay anh ta giật mình, buông tay tôi ra như bị bỏng. Vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, từ dịu dàng chuyển sang căng thẳng, gượng gạo.
- Anh... anh nghe máy một lát.
- Vâng.
Tôi gật đầu, nhìn anh ta cầm điện thoại đi ra ngoài ban công. Giọng anh ta nói chuyện với Hạ My nghe rất bình tĩnh, nhưng tôi thấy rõ bờ vai anh ta hơi co lại, cử chỉ hơi cứng nhắc.
Tôi ngồi đó, nhìn theo bóng lưng anh ta. Trái tim đập loạn xạ. Cô ta gọi? Lúc này? Phải chăng cô ta biết tôi đang ở đây? Cô ta theo dõi tôi thật sao? Hay theo dõi cả anh ta?
Hạ My đang nhắc nhở tôi về sự hiện diện của cô ta? Hay đang "chỉ đạo" anh ta điều gì đó?
Anh ta quay vào, vẻ mặt đã bình thường trở lại, nhưng tôi thấy rõ một sự thay đổi rất nhỏ trong ánh mắt. Sự thoải mái ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác, hoặc có lẽ là khó xử.
- Anh xin lỗi. Chuyện công việc một chút.
- Không sao ạ.
Tôi mỉm cười. Nhưng nụ cười này là giả tạo.
Sau cuộc điện thoại đó, thái độ của anh ta với tôi thay đổi rõ rệt. Anh ta vẫn nói chuyện, vẫn lịch sự, nhưng không còn sự cởi mở và yếu mềm như trước. Anh ta lại khoác lên mình tấm áo "doanh nhân thành đạt, người chồng mẫu mực". Vỏ bọc được sửa chữa lại rồi.
Tôi hiểu. Hạ My đã can thiệp. Có lẽ cô ta đã nhắc nhở anh ta về điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là thể hiện sự kiểm soát của mình.
Buổi tối kết thúc sớm hơn dự kiến. Anh ta đưa tôi về, lời nói vẫn ngọt ngào nhưng ánh mắt đã xa cách hơn.
- Anh sẽ nhắn tin cho em nhé.
- Vâng. Anh về cẩn thận.
Tôi bước xuống xe, nhìn anh ta lái đi. Cảm giác bất an, ghê tởm, và cả chút đau lòng dâng lên. Tôi vừa hoàn thành một bước trong kế hoạch, nhưng nó khiến tôi cảm thấy bẩn thỉu hơn bao giờ hết.
Anh ta nhìn theo bóng tôi khi tôi rời đi, ánh mắt phức tạp. Tôi biết mình đang bước vào một vùng nguy hiểm hơn nhiều so với ban đầu.