Hợp đồng làm tiểu tam - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-08 01:42:14
Lượt xem: 198
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phòng gym cao cấp. Mùi mồ hôi trộn lẫn với nước hoa đắt tiền. Tiếng nhạc sôi động và tiếng máy chạy bộ đều đều. Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài, giả vờ buộc dây giày, mắt quét một vòng tìm kiếm. Tuần này, tôi thay đổi địa điểm. Quán cà phê đã xong giai đoạn đầu. Giờ là lúc thử ở một môi trường khác, xem anh ta phản ứng thế nào khi không còn ngồi sau chiếc laptop công việc.
Anh ta xuất hiện. Vẫn phong thái đó, nhưng trong bộ đồ tập thoải mái hơn, trông trẻ ra vài tuổi. Anh ta đi thẳng đến khu máy chạy bộ, đeo tai nghe vào và bắt đầu khởi động. Hoàn hảo. Ngay cả khi tập gym cũng hoàn hảo. Tôi nhếch mép. "Hoàn hảo" của cô ta là đây sao?
Tôi đứng dậy, bước vào khu vực tạ nhẹ. Tôi chọn một chiếc tạ nhỏ, bắt đầu tập. Cố tình chọn vị trí đủ để anh ta có thể nhìn thấy tôi trong tầm mắt nếu anh ta ngước lên. Tôi tập trung vào động tác, nhưng tai và mắt luôn hướng về phía anh ta.
Anh ta tập trung cao độ. Hơi thở đều đặn. Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Không có dấu hiệu gì đặc biệt. Trò chơi này cần kiên nhẫn.
Sau khoảng ba mươi phút, anh ta rời máy chạy bộ, đi đến khu vực nghỉ ngơi để uống nước. Đây là cơ hội. Tôi giả vờ tập xong, đi về phía máy bán nước tự động, ngay gần chỗ anh ta.
- Chết tiệt, lại kẹt rồi.
Tôi làu bàu, cố ý đủ lớn để anh ta nghe thấy, tay vẫn loay hoay với chiếc máy.
Anh ta ngước lên. Ánh mắt lịch sự.
- Có cần giúp không cô?
- À... Vâng. Cảm ơn anh. Chiếc máy này...
Tôi dừng lại, giả vờ nhận ra anh ta.
- Ô, là anh! Chúng ta gặp lại nhỉ? Quán cà phê hôm trước.
Tôi nở một nụ cười thoáng ngạc nhiên, pha lẫn chút vui vẻ khi gặp lại người quen.
- À, cô...
Anh ta hơi khựng lại, rồi cũng mỉm cười lịch sự.
- Đúng vậy. Thật là trùng hợp.
- Trùng hợp thật. Thế giới nhỏ bé quá.
Tôi nói, giọng nhẹ nhàng. Anh ta giúp tôi vài cái vào chiếc máy. Tiếng "cạch" vang lên, chai nước rơi xuống.
- Được rồi này.
- Cảm ơn anh nhiều.
Tôi nhận lấy chai nước, tay vẫn mân mê nó.
- Anh thường tập ở đây à?
- Vâng. Cô cũng vậy sao?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Thỉnh thoảng thôi. Công việc của tôi không cố định lắm.
Tôi trả lời lấp lửng, cố gắng tạo sự bí ẩn.
- Công việc không cố định? Nghe thú vị nhỉ.
Anh ta nhướn mày nhẹ, tỏ vẻ tò mò. Bắt đầu rồi.
- Cũng không hẳn. Chỉ là... hơi tự do thái quá.
Tôi cười khẽ. Anh ta vẫn giữ nụ cười đó, nhưng ánh mắt lại có vẻ gì đó mệt mỏi hơn so với lúc tập trung. "Vết nứt" ư? Có lẽ.
- Tự do thái quá cũng là một dạng áp lực đấy cô. Nhất là khi không có gì để neo lại.
Anh ta nói, giọng trầm hơn. Lời nói nghe có vẻ bâng quơ, nhưng tôi nhận ra nó. Đó là cảm giác trống rỗng, lạc lõng ngay trong cuộc sống đầy đủ. Anh ta đang nói về mình?
- Anh nói đúng. Đôi khi, một cái neo... lại là thứ đáng sợ nhất.
Tôi đáp lại, giọng có chút suy tư, khẽ cụp mắt xuống. "Vô tình" để lộ một khía cạnh yếu mềm, một câu nói gợi mở về quá khứ. Đây là chiêu bài tạo sự đồng cảm.
Anh ta im lặng một chút, nhìn tôi. Ánh mắt bỗng dịu lại.
- Cô... có vẻ là người từng trải.
- Ai cũng có những câu chuyện riêng mà, phải không? Chỉ là không phải lúc nào cũng kể ra được.
Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ánh mắt của tôi lúc này là thật, pha trộn giữa sự chai sạn và chút nỗi buồn thật sự.
- Cô nói đúng. Có những chuyện... chỉ giữ cho riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hop-dong-lam-tieu-tam/chuong-3.html.]
Anh ta thở hắt ra một hơi rất nhẹ. Thở dài. Tôi nhận ra sự mệt mỏi thật sự đằng sau vẻ ngoài đó.
- Anh trông... có vẻ căng thẳng. Công việc bận rộn lắm sao?
Tôi chuyển chủ đề, thăm dò thêm về áp lực của anh ta.
Anh ta xoa xoa thái dương.
- Cũng tạm được. Chỉ là... nhiều thứ phải suy nghĩ. Áp lực từ nhiều phía.
Anh ta không nói rõ, nhưng tôi hiểu. Áp lực từ công ty, từ gia đình, từ cuộc hôn nhân "kiểu mẫu"...
- Hy vọng anh sớm giải tỏa được. Áp lực tích tụ lâu ngày không tốt cho sức khỏe đâu.
Tôi nói, giọng chân thành. Lần này, không hẳn là diễn. Nhìn anh ta thế này, tôi thấy có chút... đồng cảm.
Anh ta nhìn tôi. Nụ cười trên môi không còn khách sáo nữa. Nó ấm áp hơn.
- Cảm ơn cô. Cô... tên là gì nhỉ? Hôm trước tôi chưa kịp hỏi.
- Tôi là Hương.
Tôi trả lời, dùng cái tên giả Hạ My đã chuẩn bị.
- Hương. Cái tên hay.
Anh ta lặp lại, như để ghi nhớ.
- Anh là Tuấn Kiệt, tôi biết rồi. Trên báo chí nhiều lắm.
Tôi hơi trêu chọc.
Anh ta cười. Lần này là một nụ cười thoải mái hơn.
- Báo chí chỉ viết một phần thôi.
- Tôi tin vậy.
Tôi đáp, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh ta dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ. Rồi anh ta lấy điện thoại ra.
- Này, nếu không phiền... chúng ta trao đổi thông tin liên lạc được không? Có lẽ... tôi có thể mời cô một ly cà phê đàng hoàng hơn lần trước.
Đến rồi. Thời khắc quan trọng. Tôi nhìn điện thoại anh ta, rồi nhìn anh ta. Cảm giác vừa hồi hộp, vừa lạnh lùng vì kế hoạch thành công, lại vừa... khó xử.
Tôi hơi cúi đầu, giả vờ lưỡng lự một chút.
- À... Được thôi.
Tôi lấy điện thoại của mình ra, trao đổi số với anh ta. Tay tôi hơi run nhẹ khi nhận lại điện thoại. Không phải vì sợ, mà là vì cảm giác... tội lỗi.
- Cảm ơn cô Hương. Tôi sẽ nhắn tin cho cô.
- Vâng.
Tôi gật đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
Anh ta mỉm cười.
- Tôi phải đi rồi. Gặp lại sau nhé.
- Tạm biệt anh.
Anh ta quay đi, bước về phía cửa. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh ta.
Điện thoại trong túi quần rung lên. Là tin nhắn. Từ Hạ My.
- Tiến độ tốt. Tiếp tục đi. Nhớ, đừng đi quá giới hạn.
Tôi đọc tin nhắn, cảm giác lạnh lẽo bò khắp sống lưng. Cô ta theo dõi? Cô ta biết hết?
Tôi nhìn số điện thoại của anh ta trên màn hình điện thoại mình, nó vừa được lưu lại. Tuấn Kiệt. Cái tên đó giờ không còn là một hình ảnh trên báo nữa. Nó là một số điện thoại, là một mối liên kết... giả tạo.
Anh ta rời đi sau vài câu nói xã giao, không hề biết rằng tôi đang chơi một ván cờ với chính cuộc hôn nhân của anh ta.
Trò chơi... đã chính thức bắt đầu.