Căn phòng trọ nhỏ vẫn như cũ, chỉ là giờ đây nó còn trống rỗng hơn cả trước khi tôi nhận lời đề nghị điên rồ kia. Ánh đèn vàng vọt hắt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tôi ngồi co ro ở góc phòng, không làm gì cả, chỉ đơn giản là tồn tại.
Trước mặt tôi là xấp tiền dày cộp Hạ My đã đưa. Tiền thù lao. Tiền cho cái "nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc" của tôi. Nó nằm đó, vô hồn và bẩn thỉu, như một lời chế giễu tàn nhẫn. Nó không còn là cứu cánh. Nó là bằng chứng. Bằng chứng của sự sỉ nhục, của sự ngu ngốc, của một linh hồn đã bị bán rẻ. Tay tôi run run chạm vào nó, cảm giác như chạm vào than hồng. Bỏ nó đi? Không. Để nó ở đó. Để nó nhắc nhở tôi mỗi ngày về cái giá phải trả khi chơi đùa với lửa.
Qua những mẩu tin tức lướt vội trên mạng, qua những lời xì xào từ những người tôi từng quen biết trong cái thế giới phù phiếm kia (giờ đây tôi chỉ còn là một cái bóng), tôi biết được kết cục của họ. Tuấn Kiệt và Hạ My. Vụ ly hôn thế kỷ. Tranh chấp tài sản kéo dài, ồn ào trên khắp mặt báo. Tuấn Kiệt bị vạch trần bộ mặt thật, mất ghế CEO, danh tiếng sụp đổ. Hạ My thắng. Cô ta đạt được thứ cô ta muốn: tiền bạc, sự trả thù, và cả sự hả hê khi thấy kẻ đã lừa dối mình thân bại danh liệt.
Hạ My thắng rồi. Nhưng liệu cô ta có hạnh phúc không? Tôi nghĩ không. Cô ta ngồi trên đống tài sản giành giật được, một mình trong cái lồng son mà cô ta và chồng cùng xây nên. Lạnh lẽo và cô độc. Cô ta đã dùng sự tàn nhẫn để chiến thắng, và sự tàn nhẫn đó đã ăn mòn linh hồn cô ta. Có lẽ, cô ta cũng chỉ là một tù nhân khác trong cái cuộc đời đầy rẫy vỏ bọc và lừa dối này.
Và Tuấn Kiệt... Hắn ta mất tất cả. Danh tiếng, tiền bạc, và cả vỏ bọc hoàn hảo hắn ta dày công xây dựng. Hắn ta có hối hận không? Hối hận vì đã lừa dối? Hay hối hận vì đã sa ngã vào cái bẫy của vợ hắn ta, và của tôi? Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ ánh mắt hoảng loạn của hắn ta đêm đó, và lời lẽ cay độc hắn ta phun vào mặt tôi. "Con điếm rẻ tiền!" "Đồ tống tiền!" Những lời đó sẽ ám ảnh tôi mãi mãi.
Tôi nhớ lại những khoảnh khắc ở bên Tuấn Kiệt. Những lời tâm sự yếu mềm của hắn ta. Ánh mắt tìm kiếm sự thấu hiểu. Hắn ta nói "anh cần em", "em là nơi trú ẩn của anh". Đâu là thật? Đâu là diễn? Có lẽ, ngay cả hắn ta cũng không biết rõ. Có lẽ, trong giây phút đó, hắn ta thật sự khao khát điều đó. Nhưng khao khát đó không đủ lớn để vượt qua sự hèn nhát, sự sợ hãi và bản chất lừa dối đã ăn sâu vào máu. Hắn ta chỉ muốn một lối thoát tạm thời, và tôi, kẻ thứ ba theo hợp đồng, là lối thoát đó. Hắn ta đã lợi dụng tôi, bằng cách giả vờ yếu đuối.
Tôi ghê tởm. Ghê tởm hắn ta. Ghê tởm Hạ My. Và ghê tởm chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hop-dong-lam-tieu-tam/chuong-12.html.]
Bài học cay đắng này... nó in hằn vào xương tủy. Tiền bạc... nó giải quyết được những hóa đơn chất đống, nó mua được một nơi ở tươm tất hơn (nếu tôi muốn), nhưng nó không thể chữa lành vết thương tâm hồn. Nó chỉ khoét sâu thêm vào những vết sẹo cũ. Quá khứ bị phản bội đã khiến tôi không tin vào tình yêu. Hiện tại bị lợi dụng và chà đạp đã xác nhận điều đó một cách tàn nhẫn nhất. Vòng lặp vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn mắc kẹt.
Tôi đứng dậy, đi đến tấm gương cũ kỹ treo trên tường. Nhìn vào đó. Khuôn mặt tôi hiện lên. Gầy gò, hốc hác, đôi mắt trống rỗng. Tôi không còn nhận ra bản thân mình. Cái vẻ ngoài tươi sáng, ẩn chứa chút bí ẩn ngày nào đã biến mất. Thay vào đó là một con người chai sạn, mang theo nỗi đau không thể nói thành lời. Tôi đã thay đổi. Nhưng là thay đổi theo chiều hướng tồi tệ nhất. Tôi đã chấp nhận bán rẻ lương tâm, và cuối cùng, đánh mất chính mình.
Không có sự cứu rỗi nào. Không có ai đến để kéo tôi ra khỏi vũng lầy này. Đây là kết cục của tôi. Tôi là kẻ thứ ba theo hợp đồng. Một quân cờ đã hoàn thành nhiệm vụ, bị bỏ lại trên bàn cờ trống rỗng. Cái mác đó sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời. Một lời nhắc nhở thường trực về sự ngu dốt, về sự cả tin (dù ít ỏi), và về cái giá của việc bán rẻ bản thân.
Tôi đi đến bên cửa sổ. Nhìn ra ngoài. Thành phố hoa lệ vẫn lung linh ánh đèn, ồn ào và hối hả. Ở đâu đó ngoài kia, những trò chơi quyền lực, những màn kịch tình ái giả tạo vẫn đang tiếp diễn. Những Hạ My khác đang tìm kiếm những "quân cờ" khác. Những Tuấn Kiệt khác đang tìm kiếm "nơi trú ẩn".
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Và tôi... tôi chỉ là một hạt cát nhỏ bị cuốn đi trong dòng chảy đó. Một kẻ đứng ngoài cuộc, mang theo trái tim tan nát.
Tôi chỉ là kẻ thứ ba theo hợp đồng.
Và ván cờ này, tôi thua rồi.