Ta bật : “Không , thánh chỉ ban, gả chính là tội khi quân, dù trong gia tộc chỉ còn , cũng thể đặt cược bằng mạng sống .”
“Vậy thì… thì… cũng gả cho Tiêu Vô Tầm, nếu thắng!”
Ta thầm , đến giờ vẫn gặp mặt phu quân , mà tình địch đánh đến tận cửa .
Ta siết chặt dây cương, thẳng về phía : “So thì so, phu tế của Dự Kha gia bao giờ nạp , Vương gia cũng .”
Sư phụ từng dạy cưỡi ngựa, nhưng vì vốn học võ lén lút nên lúc ở Kinh Thành cưỡi ngựa thoải mái, đến Bắc Cương nhờ mã sư hướng dẫn, kỹ năng cưỡi ngựa của trở nên vô cùng thành thạo, tự tin bản sẽ thua kém bất kỳ nữ tử nào.
Ta và Lộ Kiểu Kiểu cùng chạy quanh sân ngựa, b.ắ.n mười mũi tên, khi đếm thì nàng b.ắ.n chín mũi tên trúng hồng tâm, cũng b.ắ.n chín mũi, nhưng hai mũi b.ắ.n cùng lúc và đều trúng hồng tâm, võ sư phán thắng.
Lộ Kiểu Kiểu chơi .
Ta : “Thừa nhận kém hơn khác khó ?”
Ta bước khỏi sân ngựa, nhưng thấy phía tiếng gió rít, đầu thì đột nhiên một sức lực lớn kéo ngã , mũi tên lướt qua tóc , b.ắ.n xuyên qua bia hình ở võ trường.
Vân Dao ở bên cạnh hét lên thất thanh, nếu mũi tên b.ắ.n trúng thì ít nhất cũng mất nửa cái mạng.
Ta rơi một vòng tay tỏa hương thơm mát của cây tùng bách, còn vững thấy một tiếng gầm tức giận: “Lộ Kiểu Kiểu, ngươi thật to gan, dám đến phủ của bổn Vương gây sự?”
Ta ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm , ánh mắt của lạnh lùng như miền núi xa xôi trận mưa dầm, đôi mày sắc bén chằm chằm Lộ Kiểu Kiểu, hề .
“Yên Vương điện hạ, ngài , ngài sẽ bằng lòng mối hôn sự cưỡng ép ? Tại giờ đổi ý?”
“Ngươi là gì của bổn Vương? Bổn Vương cần giải thích với ngươi ?”
Lộ Kiểu Kiểu bẻ gãy roi ngựa lóc bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hong-nhan-co/chuong-06.html.]
Ta lắc đầu theo bóng lưng của nàng , chỉ là một tiểu thư nuông chiều trưởng thành mà thôi.
Yên Vương hồi phủ là việc lớn, và còn câu nào thì vệ quân và lão Triệu trong phủ vây quanh.
Trở về phòng, tắm rửa một bộ thường phục sạch sẽ, khi bước từ phía bình phong thì thấy đang bên bàn những chữ .
Gió sương Bắc Cương khiến nam nhân gầy gò lạnh lùng trong ký ức của thêm phần phong trần.
Hắn ánh nến, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, khuôn mặt vẫn gầy gò, chiếc cằm cương nghị, đôi vai rộng lớn, là dấu vết của những năm tháng vất vả trong quân doanh.
Yên Vương buông tờ giấy xuống , ánh mắt lạnh lùng: “Bắc Cương giống Kinh Thành, cuộc sống sẽ khổ hơn.”
“Thiếp thấy khổ, dù khổ thì nhiều năm qua Vương gia cũng vượt qua đấy thôi?”
“Nghe nàng đang học cưỡi ngựa b.ắ.n cung?”
Giọng điệu của chút cảm xúc nào, nhớ ở Kinh Thành những nữ tử xuất giá như phép những việc như .
Trừ khi nữ tử đó giống như Chu Nhan, là hòn ngọc quý tay phụ mẫu và phu tế tương lai.
“Chưa sự đồng ý của Vương gia, xin Vương gia đừng trách tội.”
Hắn khẽ gật đầu, dây dưa chuyện nữa: “Nghỉ sớm .”
Thấy Yên Vương định cửa, vội vàng gọi lớn: “Vương gia ở nghỉ ngơi ?”
Thời gian ở phòng ngủ của mà.
Tay Yên Vương đặt then cửa khựng : “Ta mới về, còn nhiều việc xử lý, nàng nghỉ ngơi .”