Ta nghiêng đầu , sự vô lý của , nhưng đến cùng vẫn cảm thấy hổ, lắc đầu gì, định .
Vô tình một khác cưỡi ngựa đến, lưng ngựa là một nữ tử, mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, nhưng vẫn che lấp vẻ kiều diễm .
Một nữ tử cưỡi ngựa, còn cưỡi ngựa trong cung, gò bó như , chắc hẳn đó là trong lòng của Tiêu Vô Mịch.
Chu Nhan nhướn mày : “Điện hạ, là ai?”
Trên mặt Cửu Hoàng tử biểu cảm gì, giới thiệu: “Nàng là nữ nhi độc nhất của Trung Dũng Hầu, Dự Kha Nam Giai.”
Chu Nhan tỏ vẻ hiểu : “Chính là mà điện hạ từ nhỏ hôn ước với ngài, nhưng ngài cảm thấy nàng quá ngoan ngoãn, như một, thậm chí còn vẻ là quý nữ danh môn?”
Ta về phía Cửu Hoàng tử, trong mắt thoáng qua một tia bất an, nhưng đến bật : “Hóa điện hạ vẫn luôn khen như ?”
Cửu Hoàng tử cúi đầu, hề một chút áy náy nào với , cũng hề trách cứ Chu Nhan vì xúc phạm .
Ta nghĩ đây mỡ lợn che mờ mắt , thể cho rằng là một hào hoa phong nhã, thể so sánh cơ chứ.
“Ta hề những nỗ lực của để trở thành một thê tử trong mắt điện hạ coi là quá ngoan ngoãn, như một, thậm chí còn vẻ. Nếu từ đầu điện hạ thích, thì nên sớm, hà tất khiến lầm lỡ.”
Cửu Hoàng tử từ từ mở miệng, miễn cưỡng hai chữ “xin ”.
Ta cung kính hành lễ với : “Đa tạ điện hạ cưới .”
Ta xa , Chu Nhan vẫn ở phía lải nhải: “Chỉ là một cô nhi, mà tự cho là tiểu thư danh giá? Công lao đều là của tổ tiên ngươi, liên quan gì đến ngươi ? Còn thể để ngươi mãi mãi dựa công lao đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hong-nhan-co/chuong-02.html.]
Ta đầu hai họ: “Điện hạ và Chu tiểu thư, quả là xứng đôi.”
2.
“Nam Giai, con gì?”
Hoàng Thượng ngẩng đầu lên từ đống tấu chương, vẻ mặt thể tin .
Nghe khi chinh chiến ở Mạc Bắc, Yên Vương ở Bắc Cương, còn ban cho đất đai, những danh của các quý nữ Hoàng Thượng cho gửi đều từ chối hết, các nữ tử trong gia đình phú quý ở Kinh Thành đều khiếp sợ, lo rằng Yên Vương chọn trúng, đến nơi bần hàn đó chịu khổ.
Vì , hôn sự của Yên Vương trở thành một nỗi lo lớn trong lòng Hoàng Thượng.
Ta cúi đầu khấu lễ, từng từ từng chữ: “Nam Giai nguyện ý gả cho Yên Vương điện hạ, xin bệ hạ chủ cho Nam Giai.”
Trông sắc mặt Hoàng Thượng khó đoán vui buồn: “Chuyện hôn nhân đại sự thể quyết định nông nổi.”
Ta lắc đầu: “Cửu Hoàng tử dù sỉ nhục con, nhưng con hề vì giận dữ mà sinh nông nổi. Nghe các quý nữ ở Kinh Thành đều sợ gả cho Yên Vương điện hạ, mà con từ nhỏ quen với Yên Vương điện hạ, nên hề sợ hãi.”
Cuối cùng Hoàng Thượng cũng đồng ý với , lẽ ngài đang lo lắng hai vấn đề, một là hôn sự của Yên Vương, hai là để thu xếp cho mà để tiếng là bắt nạt con cháu của trung thần.
Vì hôn sự là do tự cầu xin, ngài thành cho cũng coi như là toại nguyện cho tấm lòng , một mũi tên trúng hai đích.