chút bối rối: “Cảm ơn vì cái gì?”
“Tại vì em nghiêm túc đáp tình yêu của .” Tống Tấn xong mỉm : “Ngày mai sẽ về.”
“Đừng đến tiễn như lúc đó.”
gật đầu.
Đó cũng là điều mà và Tống Tấn đồng ý từ . Hồi đó, vẽ một bức tranh thật lớn cho , mời ăn hết tất cả món ngon Trung Quốc và dụ đến đây. vốn giỏi lời tạm biệt, nên đồng ý mà suy nghĩ kỹ. Anh cũng dùng câu nổi tiếng của Lương Thạch Cầu: “Nếu em , sẽ tiễn. Nếu em đến, sẽ đón em dù gió mạnh đến .”
Lúc , cảm thấy một luồng gió lạnh bất chợt thổi qua tâm hồn.
Tống Tấn nhớ tất cả những chuyện đó. Anh chuẩn rời , nhưng do dự, kéo tay áo : “Vết sẹo cổ tay ...”
“À, đó là vết sẹo do tự hại bản khi trầm cảm,” Tống Tấn , ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Nhìn ánh mắt lo lắng của , nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo, khi uống thuốc, sẽ khỏi. Đừng sợ.”
Không tại , đột nhiên cảm thấy mắt cay.
“Trở về , Lục Vân đang đợi em.” Anh đặt tay lên vai , xoay và đẩy nhẹ về phía .
kìm mà bước thêm vài bước về phía .
Lúc , mới nhận bóng dáng Lục Vân đang lẩn khuất gốc cây bạch quả, chúng với ánh mắt đầy bí ẩn.
Trong lòng chút gì đó buồn .
Khi , bóng dáng của Tống Tấn ánh hoàng hôn kéo dài, lưng về phía , bước với vẻ kiên định và cô đơn.
Mỗi bước , thấy một nỗi buồn tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hon-nhan-ctsm/13.html.]
Lục Vân từ lúc nào lưng , ôm chặt lòng, vùi đầu cổ mà gì.
Một lúc lâu , nhẹ nhàng vỗ lưng : “Được , về nhà thôi, Lục Vân.”
Hôm nay chơi, ăn xiên nướng, và mùi dầu mỡ còn đọng .
Về đến nhà, vội vã chạy nhà vệ sinh.
Khi bước , suýt giật bởi Lục Vân.
Tấm ván giặt, dính đầy bụi một đêm dài, phục vụ đúng mục đích của nó.
Lục Vân quỳ đó một cách thành kính, chỉ cần một cây gậy chống lưng.
bối rối , hiểu đang gì.
“Em đang gì thế?” hỏi.
Lục Vân ngẩng đầu lên, : “ xin , sai.”
thở dài, để việc của xuống mép giường: “Chúng chuyện một chút .”
Mặc dù và Lục Vân thiết, nhưng trong lòng vẫn một điều gì đó thể .
ngốc, Lục Vân thích , thể cảm nhận điều đó.
Chỉ là chúng từng một cuộc trò chuyện thật sự về tình cảm của chúng dành cho .
cũng , quá bất an và rụt rè, bao giờ dám nhắc tới chuyện .
“Bạch La La là thế nào?” Cuối cùng, cũng hỏi câu hỏi mà hỏi từ lâu.
“Cô là chị họ xa của . Theo cách xưa, cô họ với cách 5 đời. Mẹ cô và mối quan hệ . Sau , Bạch La La chuyển lớp của chúng , và yêu cầu chăm sóc cô nhiều hơn.”