Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HÔM NAY TIỂU GIANG ĐẠI NHÂN CÓ THƯƠNG XÓT VƯƠNG GIA KHÔNG? - 9

Cập nhật lúc: 2025-06-18 07:00:59
Lượt xem: 3,997

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên mặt Thất vương gia hiện lên nụ cười dâm ô đáng ghét. Ta tức đến phát run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

 

“Khi đó hắn mới bao nhiêu tuổi? Ngươi là cầm thú sao?”

 

Sự dâm tà trên mặt hắn bị phẫn nộ thay thế:

 

“Sở Dận là tên không biết điều! Một đứa trẻ mới mười tuổi, lại dám cắn đứt của ta, cắn đứt!! Khiến ta thành kẻ nửa nam nửa nữ! Hắn đáng chết! Hắn đáng chết!!”

 

22

 

Ta lui lại mấy bước, nhìn Thất vương gia bằng ánh mắt kỳ quái.

 

Không trách được lời đồn trong dân gian nói hắn bất lực.

 

Ngay sau đó, trong đầu ta không kìm được hiện lên hình ảnh Sở Dận khi mới mười tuổi—một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại bị đưa một mình sang nước khác, phải gánh chịu những nhục nhã và đau đớn không thể tưởng tượng.

 

Lúc Tần – Tề giao chiến, cũng chính là khi ngoại thích Đại Tần can dự triều chính, thối nát mục ruỗng nên mới bại trận.

 

Lỗi lầm của đám người đó, tại sao lại bắt một đứa trẻ gánh chịu?

 

Bao nhiêu năm đọc sách, học đạo lý, đây là lần đầu tiên trong lòng ta d.a.o động.

 

Phụ thân nói đúng: Cả thiên hạ này đều mắc nợ Sở Dận.

 

Cho dù hắn có mưu phản thì đã sao?

 

Ta lạnh mặt, nhét viên xuân dược trong tay vào miệng Thất vương gia, rồi dặn đám người bên cạnh:

 

“Đi tìm vài tên ăn mày đến đây. Hắn thích nam nhân mà? Cho hắn chơi cho đã đi. Làm sạch sẽ vào.”

 

Vài hắc y nhân rụt người lại, do dự một chút mới gật đầu nhận lệnh.

 

Ta xoa xoa gò má hơi tê cứng, xoay người rời đi, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen kịt của Sở Dận.

 

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

 

Ta chớp chớp mắt, lao vào lòng hắn, còn ân cần nắm lấy tay hắn, hà hơi sưởi ấm:

 

“Sao chàng lại tới đây? Có lạnh không?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Không lạnh. Nhưng nàng… vừa rồi là…”

 

Ta rúc đầu vào n.g.ự.c hắn, giọng có chút nghẹn:

 

“Hắn đã từng ức h.i.ế.p chàng, ta muốn thay chàng dạy dỗ lại hắn.”

 

Sở Dận bật cười:

 

“Hoàng thượng giao nàng tiếp đãi sứ thần, giờ người ta xảy ra chuyện ngay trước mắt nàng, nàng không sợ bị hoàng thượng trách tội à?”

 

“Không sợ. Ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Hoàng thượng cùng lắm trách miệng vài câu, mai để ca ca ta lên triều thay là được.”

 

Sở Dận nhéo má ta, mắt sáng rực:

 

“A Tảo, sao nàng lại khiến người ta yêu thương đến thế chứ?”

 

“Sở Dận, những kẻ từng bắt nạt chàng, ta sẽ thay chàng báo thù. Một tên cũng không tha. Sau này, chúng ta cứ sống yên ổn bên nhau, được không?”

 

Sở Dận nhìn ta, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo u ám, không lên tiếng.

 

Tim ta bỗng trầm xuống, tay siết chặt tờ giấy mật do ám vệ của phụ thân đưa tới.

 

【Sở Dận có dị động, yến tiệc ba ngày sau trong cung, nhất định phải giữ chân hắn.】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hom-nay-tieu-giang-dai-nhan-co-thuong-xot-vuong-gia-khong/9.html.]

23

 

Cuối cùng thì sách thánh hiền vẫn thắng cảm xúc.

 

Ta không thể trơ mắt nhìn Sở Dận phạm sai lầm. Hắn nên tiếp tục làm vị Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, chứ không phải trở thành loạn thần tặc tử mà ai ai cũng muốn tru diệt.

 

Nhưng yến tiệc trong cung ba ngày sau, ta phải làm sao để giữ chân hắn?

 

Hiện giờ hắn hoàn toàn không đề phòng ta, ta có thể đánh ngất hắn, hoặc bỏ thuốc mê vào đồ ăn thức uống.

 

Nhưng… ta không nỡ.

 

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng mang ý cười của hắn, thấy hắn vì ta mà gắp thức ăn, thấy ánh mắt yếu đuối và bướng bỉnh khi hắn nhắc đến những ngày ở Đại Tề…

 

Ta chỉ cảm thấy bản thân thật không ra gì.

 

Ngày mai là cung yến rồi mà ta vẫn chưa nghĩ ra cách gì, trong lòng bắt đầu bối rối.

 

Lúc đó, nửa gói xuân dược còn lại từng dùng với Thất vương gia không cẩn thận rơi ra khỏi tay áo.

 

Mắt ta lập tức sáng rực.

 

Sở Dận hình như rất thích làm chuyện ấy. Hơn nữa, dùng cách này cũng không gây tổn thương cho hắn.

 

Một mũi tên trúng hai đích!

 

Ta mím môi, khóe miệng khẽ cong lên hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, liền giơ tay đổ xuân dược vào chén trà của Sở Dận.

 

“A Tảo, nàng đang làm gì vậy?”

 

Giọng nói của Sở Dận đột ngột vang lên sau lưng khiến ta giật mình.

 

Tay run lên, ta đổ luôn cả phần thuốc còn lại vào chén trà.

 

Ta trừng mắt, nhìn thứ bột không màu không vị ấy nhanh chóng tan vào nước trà.

 

Sở Dận cũng vòng tay ôm lấy ta từ phía sau, cằm tựa sát vào hõm cổ ta đầy thân mật:

 

“A Tảo, nàng đang… pha trà sao?”

 

Ta gượng cười hai tiếng, trong lòng cắn răng, đưa chén trà tới trước mặt hắn:

 

“Phải đó, trà nghệ của thiếp không tinh thông, Vương gia cứ nếm thử xem…”

 

Ý ta chỉ là để hắn nhấp một ngụm thôi.

 

Ai ngờ Sở Dận như thể tám đời chưa từng uống nước, ngửa đầu tu sạch cả chén trà.

 

Ta nuốt nước bọt, vô thức lùi lại mấy bước.

 

Loại thuốc này có tác dụng rất nhanh. Sở Dận chau mày, vành tai bắt đầu đỏ lên, đưa tay nới lỏng cổ áo:

 

“A Tảo, trong phòng này hình như… hơi nóng thì phải?”

 

24

 

Ta hối hận rồi.

 

Lẽ ra nên thẳng thắn, dùng gậy đập ngất Sở Dận luôn cho rồi.

 

Hiện tại ta nằm rũ rượi trên nhuyễn tháp, toàn thân như bị tháo rời từng khúc, đến ngón tay cũng chẳng còn sức mà nhấc lên.

 

Sở Dận lại đưa tay ôm eo ta, đổi sang một tư thế khác.

 

Loading...