Cuộc chiến ở An Lộc ngày càng trở nên khốc liệt. Quân siết chặt vòng vây, cắt đứt đường tiếp tế của địch. Địch dồn thế chân tường, điên cuồng chống trả. Chúng dùng quân yểm trợ tối đa, biến An Lộc thành một vùng đất chết.
Tiểu đoàn của Kiên giao nhiệm vụ chốt chặn ở một vị trí trọng yếu, cắt đứt đường rút lui cuối cùng của một cánh quân địch. Đây là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, bởi họ sẽ đối mặt với sự phản kích điên cuồng của kẻ thù.
Họ đào công sự, chiến hào suốt mấy ngày đêm, chuẩn cho một trận tử chiến. Lương thực, đạn dược ngày một cạn kiệt. Nước uống cũng khan hiếm. Họ uống nước trong những hố bom, thứ nước màu vàng đục và lờ lợ mùi thuốc súng. Nhiều sốt rét, kiết lỵ, nhưng một ai rời vị trí. Tinh thần của họ vẫn cao.
Một buổi sáng, địch bắt đầu cuộc phản công. Chúng mở đường bằng một trận pháo kích dữ dội. Pháo các loại b.ắ.n như vãi trấu trận địa của . Cả một vùng trời rung chuyển. Hầm hào sụp đổ. Đất đá bay mù mịt.
Sau trận pháo kích, xe tăng và bộ binh địch tràn lên. Cuộc chiến đấu diễn vô cùng ác liệt. Những lính của , với vũ khí thô sơ, chiến đấu với một tinh thần quả cảm phi thường. Họ dùng B-40, B-41, lựu đạn, mìn tự chế để chống xe tăng. Họ dùng s.ú.n.g AK, tiểu liên, thậm chí cả lưỡi lê, để đánh giáp lá cà với bộ binh địch.
Trận địa trở thành một bãi chiến trường đẫm máu. Xác giặc, xác la liệt. Mùi m.á.u tanh, mùi thuốc s.ú.n.g khét lẹt nồng nặc trong khí.
Tiểu đội của Kiên chiến đấu ở một vị trí tiền tiêu. Họ đẩy lùi nhiều đợt tấn công của địch, nhưng quân cũng hao hụt nhiều. Đạn dược gần như cạn. Tình thế vô cùng nguy cấp.
Đại đội trưởng quyết định một bộ phận rút về tuyến để gọi cứu viện và mang thêm đạn dược lên. rút lui lúc cũng đồng nghĩa với tự sát, bởi địch đang bao vây tứ phía. Cần một nhóm khác, ở chiến đấu, thu hút hỏa lực của địch, tạo điều kiện cho nhóm thoát .
Đó là một nhiệm vụ cảm tử.
Không một chút do dự, Kiên lên. "Để tiểu đội ở !"
Đại đội trưởng Kiên, ánh mắt ái ngại. Ông tiểu đội của Kiên chiến đấu dũng cảm và chịu nhiều tổn thất. "Đồng chí chắc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoi-uc-tim-cha/chuong-7-vong-vay-thep.html.]
"Báo cáo, chắc chắn!" - Kiên trả lời dõng dạc. "Vì thắng lợi cuối cùng, chúng sẵn sàng hy sinh."
Dũng và những còn trong tiểu đội cũng đồng thanh: "Sẵn sàng hy sinh!"
Bình trai, lòng quặn thắt. Ông hiểu quyết định của Kiên. Đó là lựa chọn duy nhất lúc . ông rời xa . "Anh, cho em ở với !"
Kiên , em trai, ánh mắt nghiêm khắc, dịu dàng. "Không ! Nhiệm vụ của em và Dũng là thoát ngoài bằng giá, gọi cứu viện về. Đây là mệnh lệnh!"
Anh ghé sát tai Bình, nhỏ, chỉ đủ cho hai : "Bình, em sống. Phải sống để còn về với u, với chị Mai. Hãy hứa với , dù chuyện gì xảy , cũng chăm sóc họ. Hứa !"
Nước mắt Bình trào . Ông thể nên lời, chỉ gật đầu trong vô thức.
Kiên mỉm , nụ cuối cùng ông dành cho em trai. Anh sang Dũng. "Dũng, tao giao thằng Bình cho mày. Phải đưa nó thoát an !"
Dũng siết c.h.ặ.t t.a.y bạn, giọng nghẹn ngào. "Kiên, mày yên tâm. Sống c.h.ế.t tao cũng bảo vệ nó."
Cuộc chia tay diễn trong chớp nhoáng. Kiên và năm đồng đội còn ở trong chiến hào, chuẩn cho trận đánh cuối cùng. Bình, Dũng và một nhóm khác, lợi dụng lúc trời nhá nhem tối, bắt đầu cuộc vượt thoát.
Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các
Trước khi , Bình ngoái đầu . Ông thấy bóng trai thẳng ụ súng, sừng sững như một pho tượng đồng. Xung quanh , lửa đạn vẫn đang gầm rít.
Đó là hình ảnh cuối cùng của Nguyễn Xuân Kiên trong tâm trí của Nguyễn Xuân Bình.