Trận đánh đầu tiên của tiểu đội ba Kiên, Bình và Dũng là một trận đánh chiếm một cứ điểm nhỏ của địch ở ngoại vi Lộc Ninh. So với những trận đánh lớn , nó chỉ là một cuộc đụng độ đáng kể. với những lính trẻ đầu trận, đó là một trải nghiệm kinh hoàng, một phép thử tàn khốc của lửa và máu.
Khi lệnh tấn công ban , tim Bình đập như trống trận. Ông theo trai, tay nắm chặt khẩu s.ú.n.g AK, mồ hôi túa ướt đẫm lưng áo. Xung quanh ông, đồng đội cũng đang lao lên, tiếng hô "xung phong" vang dội.
Địch b.ắ.n trả dữ dội. Đạn bay rít lên vun vút quanh tai. Đất đá cày xới tung lên bởi đạn cối. Một lính chạy bên cạnh Bình bỗng khựng , ngã vật xuống. Máu từ n.g.ự.c phun , nhuộm đỏ cả một vạt cỏ. Bình sững . Đó là đầu tiên ông thấy một c.h.ế.t ngay mắt . Một bạn mới tối qua còn kể chuyện quê nhà, giờ bất động.
"Bình! Tiến lên! Đừng !" - Tiếng Kiên hét lên, kéo ông khỏi cơn choáng váng.
Bình nghiến răng, tiếp tục lao lên. Nỗi sợ hãi ban đầu biến thành sự căm phẫn. Ông bắn, ông ném lựu đạn, bằng kỹ năng huấn luyện, mà bằng bản năng sinh tồn và lòng căm thù. Ông còn là Nguyễn Xuân Bình, đàn ông trung niên sống trong thời bình nữa. Ông là một lính, một con dồn chân tường, đang chiến đấu để bảo vệ mạng sống của và của đồng đội.
Trận đánh kết thúc nhanh chóng. Cứ điểm của địch tiêu diệt. Quân chiến thắng, nhưng cũng chịu tổn thất. Mấy lính trẻ trong tiểu đội hy sinh. Những còn sống, mặt mày ai cũng lấm lem thuốc súng, quần áo rách bươm, dính đầy m.á.u và bùn đất. Họ còn hồn nhiên nữa. Ánh mắt họ hằn lên một vẻ gì đó chai sạn, già dặn hơn nhiều so với tuổi của .
Sau trận đánh, Kiên và Dũng tìm thấy Bình đang một một gốc cây, nôn thốc nôn tháo. Phản ứng của cơ thể khi trải qua một cú sốc quá lớn.
Kiên vỗ nhẹ lưng em trai. "Không . Lần đầu ai cũng thế. Dần dần sẽ quen."
Dũng đưa cho Bình một bi đông nước. "Uống cho sức. Mày hôm nay dũng cảm lắm. Tao thấy mày b.ắ.n hạ hai thằng địch đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoi-uc-tim-cha/chuong-5-lua-thu-vang.html.]
Bình cầm lấy bi đông nước, tu một dài. Vị nước tanh nồng mùi sắt ông thấy khá hơn. "Quen ư?" - Ông nghĩ thầm - "Làm thể quen với việc g.i.ế.c và thấy đồng đội c.h.ế.t ?"
Kiên đúng. Họ dần dần quen. Bởi vì chiến tranh cho họ lựa chọn nào khác. Sau trận Lộc Ninh, đơn vị của họ tiếp tục hành quân, bao vây thị xã An Lộc.
An Lộc, một thị xã nhỏ bé, bỗng chốc trở thành một cái chảo lửa, một "cối xay thịt" khổng lồ. Cả hai bên đều quyết tâm chiếm giữ nơi bằng giá. Quân bao vây siết chặt. Địch ở bên trong tử thủ, với sự yểm trợ tối đa của quân Mỹ.
Cuộc sống trong chiến hào ở An Lộc là một chuỗi ngày dài của đói, khát, căng thẳng và c.h.ế.t chóc. Ban ngày, họ chịu đựng những trận ném b.o.m hủy diệt của máy bay B-52. Những tấm thảm b.o.m cày nát mặt đất, biến những cánh rừng xanh tươi thành một vùng đất c.h.ế.t trắng xóa vì tro bụi và thuốc súng. Ban đêm, họ tổ chức những đợt tấn công các vị trí của địch. Giao tranh diễn ác liệt, giành giật từng tấc đất, từng căn nhà.
Trong cái địa ngục trần gian , tình đồng đội trở thành thứ quý giá nhất. Họ chia từng củ sắn, từng ngụm nước, từng viên đạn. Họ băng bó vết thương cho , dìu qua những trận mưa bom. Họ kể cho về những ước mơ bình dị chiến tranh: về quê cưới vợ, ăn một bữa cơm do nấu, cày một đường cày mảnh ruộng của . Những ước mơ nhỏ nhoi giúp họ giữ vững tinh thần, giúp họ thêm sức mạnh để chiến đấu.
Ba em Kiên, Bình, Dũng luôn kề vai sát cánh bên . Kiên, với kinh nghiệm và sự bình tĩnh của , luôn là chỗ dựa cho cả hai. Anh luôn tính toán đường nước bước, tìm những vị trí an nhất, đưa những quyết định sáng suốt nhất trong những tình huống ngặt nghèo. Dũng, dù vẫn giữ vẻ tếu táo, nhưng trở nên dũng cảm và lỳ lợm hơn nhiều. Anh luôn là xông xáo nhất, ngại nguy hiểm.
Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các
Còn Bình, ông là đổi nhiều nhất. Cậu em út nhút nhát ngày nào trở thành một xạ thủ cừ khôi. Sự trầm tĩnh của ông trở thành một lợi thế trong chiến đấu. Ông thể yên một chỗ hàng giờ liền để chờ đợi mục tiêu, và mỗi phát đạn của ông đều gần như chính xác tuyệt đối. Anh em trong đơn vị đặt cho ông biệt danh là "Bình tia chớp", vì tốc độ và sự chính xác của ông.
sâu thẳm trong tâm hồn, Bình vẫn là một khác. Mỗi khi một đồng đội ngã xuống, ông cảm thấy một nỗi đau đớn giằng xé. Ông thể quen với cái chết. Đêm đêm, trong những giấc ngủ chập chờn, ông mơ thấy những gương mặt non nớt của những hy sinh, và cả những hình ảnh mờ ảo về một cuộc sống khác, một gia đình khác mà ông thể nhớ . Ông nhật ký, ghi những cảm xúc của , những suy nghĩ về sự sống và cái chết, về ý nghĩa của cuộc chiến. Đó là cách duy nhất để ông giữ cho phát điên trong cái địa ngục .
Ông luôn nghĩ, nếu bình sinh thời bình, sẽ