Những chiếc xe tải quân sự chở đầy lính trẻ nối đuôi , ì ạch lăn bánh con đường đất đỏ bụi mù. Hành trình từ quê nhà đến mặt trận là một chặng đường dài và gian khổ. Họ từ vùng đồng bằng Bắc Bộ trù phú, qua những cánh rừng rậm rạp của dãy Trường Sơn hùng vĩ, tiến vùng Đông Nam Bộ nóng bỏng.
Không khí xe lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt. Những trai mười tám, đôi mươi, rời xa mái trường, ruộng đồng, đầu tiên đến cuộc đời quân ngũ, ai cũng háo hức và chút tò mò. Họ hát cho những bài ca cách mạng, kể cho những câu chuyện tiếu lâm, và khoe với về yêu, về gia đình ở quê nhà. Họ về chiến tranh một cách hồn nhiên, như thể đó là một cuộc phiêu lưu vĩ đại, nơi họ sẽ lập nên những chiến công hiển hách trở về trong vinh quang.
Bình lặng lẽ ở một góc thùng xe, quan sát thứ. Ông tham gia những câu chuyện ồn ào của họ. Trong mắt ông, họ chỉ là những đứa trẻ. Những đứa trẻ với nụ trong veo, ánh mắt lấp lánh lý tưởng, hề đến sự tàn khốc của chiến tranh. Lòng ông dâng lên một nỗi thương cảm vô hạn. Bao nhiêu trong họ sẽ cơ hội trở về?
Kiên và Dũng thì khác. Họ nhanh chóng hòa nhập với . Kiên với tính cách chững chạc, điềm đạm, nhanh chóng em tín nhiệm, coi như một cả. Còn Dũng, với sự vui vẻ, hòa đồng, trở thành cây hài của cả xe, luôn cách khuấy động khí bằng những câu chuyện hài hước của .
Thấy em trai trầm lặng, Kiên xuống bên cạnh. "Sao thế? Vẫn còn lo ?"
Bình lắc đầu. "Không ạ. Em chỉ... đang nghĩ ngợi thôi."
"Nghĩ gì?"
"Nghĩ xem chiến tranh sẽ như thế nào."
Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoi-uc-tim-cha/chuong-4-con-duong-ra-mat-tran.html.]
Kiên xa, nơi những rặng núi trập trùng ẩn hiện trong mây. "Anh cũng nữa. một điều, chúng chiến đấu vì lẽ . Chúng chiến đấu để bảo vệ những yêu thương. Cứ giữ vững niềm tin đó, chúng sẽ sợ hãi."
Dũng chen . "Lo gì chứ! Cứ theo sát Kiên với tao là . Đạn nó cũng tránh ba em ." Anh khà khà, nụ hồn nhiên chút sợ hãi.
Hành trình kéo dài nhiều ngày. Họ bộ xuyên rừng, lội suối, trèo đèo. Những đôi chân vốn chỉ quen với ruộng đồng nay chai sần, phồng rộp. Những tấm lưng gầy gò oằn cõng nặng ba lô, s.ú.n.g đạn. Thức ăn chủ yếu là cơm nắm, lương khô. Nước uống là nước suối, nước khe. Muỗi vắt, rắn rết, sốt rét rừng luôn rình rập.
Sự khắc nghiệt của chặng đường hành quân luyện họ, biến những trai thư sinh, nông dân thành những lính thực thụ. Da họ đen sạm , gầy rộc nhưng rắn chắc hơn. Ánh mắt họ còn vẻ ngây thơ, tò mò, mà đó là sự kiên định và gai góc.
Bình dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Cơn đau đầu và sự hỗn loạn trong ký ức giảm bớt. Ông cố gắng tìm quá khứ nữa. Ông chấp nhận thực tại: ông là Nguyễn Xuân Bình, một lính trẻ, đang đường mặt trận cùng trai và bạn bè. Trí nhớ của một đàn ông 53 tuổi và những kỹ năng của thế kỷ 21 dường như khóa , nhưng bù , cơ thể trẻ trung cho ông sức khỏe và sự dẻo dai phi thường. Ông học cách sử dụng s.ú.n.g AK, cách ném lựu đạn, cách đào công sự, cách ngụy trang... một cách nhanh chóng, như thể những kỹ năng đó sẵn trong máu.
Cuối cùng, một hành trình dài, đơn vị của họ cũng đến chiến trường miền Đông Nam Bộ. Họ phiên chế một tiểu đoàn chủ lực, chuẩn tham gia chiến dịch Nguyễn Huệ, với mục tiêu là giải phóng Lộc Ninh, và tiến công thị xã An Lộc (thuộc tỉnh Bình Long lúc bấy giờ).
Không khí chiến trường khác xa với những gì họ tưởng tượng. Nó ồn ào, náo nhiệt, mà căng thẳng đến nghẹt thở. Tiếng s.ú.n.g nổ, tiếng b.o.m rơi xa, tiếng máy bay trinh sát của địch gầm rú đầu. Mùi thuốc s.ú.n.g khét lẹt và mùi tử khí thoang thoảng trong khí.
Đêm đầu tiên ở chiến trường, ai ngủ . Họ trong những căn hầm chữ A mới đào, lắng âm thanh của cuộc chiến. Những câu chuyện vui vẻ đường hành quân còn nữa. Thay đó là sự im lặng. Mỗi đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Họ nghĩ về gia đình, về quê hương, và về cái chết. Cái chết, giờ đây còn là một khái niệm xa vời, mà là một thứ hữu hình, thể đến với bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào.