HỒI ỨC TÌM CHA - Chương 2: Dòng Sông Ký Ức

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-31 20:50:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nước.

Mát lạnh và trong vắt.

Nguyễn Xuân Bình cảm thấy đang trôi bồng bềnh. Nước mơn man da thịt, gột rửa cảm giác đau đớn. Ông mở mắt, nhưng chỉ thấy một màu xanh biếc của nước và những tia nắng vàng óng xuyên qua. Ông đang ở thế ? Bệnh viện ư? Sao nước?

Ông cố gắng trồi lên. Đầu ông nhô lên khỏi mặt nước, và một khung cảnh xa lạ hiện . Một dòng sông quê hiền hòa, nước trong thấy cả đáy. Hai bên bờ là những rặng tre xanh rì rào trong gió. Xa xa là cánh đồng lúa đang thì con gái, trải một màu xanh non mơn mởn đến tận chân trời. Tiếng cuốc kêu, tiếng chim hót líu lo, mùi bùn non và mùi lúa ngai ngái. Tất cả đều bình yên đến lạ.

Ông ngơ ngác quanh. Mình đang mặc một chiếc quần đùi vải màu lá úa, sờn cũ. Thân thể ông... thể của một đàn ông năm mươi ba tuổi. Nó săn chắc, gọn gàng, làn da rám nắng khỏe mạnh của một trai đôi mươi. Ông đưa tay lên sờ mặt. Không nếp nhăn, những dấu vết của năm tháng.

"Này, Bình! Ngẩn đấy gì thế? Định con rái cá ?"

Một giọng quen thuộc vang lên. Bình . Một trai trẻ, trạc tuổi ông bây giờ, đang bơi về phía ông. Anh cũng cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi xanh tương tự. Gương mặt vuông vức, cương nghị, đôi mắt sáng và nụ tươi. Một vết sẹo nhỏ chạy ngang đuôi lông mày trái khiến nụ của thêm phần tinh nghịch.

Bình chằm chằm đó. Một cảm giác thương đến kỳ lạ trào dâng trong lòng. Gương mặt ... quen đến thế? Giống hệt như... như từng gặp ở đó "Anh... là ai?" - Bình lắp bắp hỏi, giọng của chính ông cũng trong trẻo và non nớt, giọng trầm khàn của một đàn ông trung niên.

Chàng trai phá lên . "Mày thế? Tắm sông một lúc mà quên cả trai mày ? Hay là con cá nào nó cắn đầu ?"

Anh trai? Kiên?

Cái tên đó bật trong đầu Bình một cách tự nhiên. , đây là trai , Nguyễn Xuân Kiên. Còn là Nguyễn Xuân Bình. Hai em đang tắm sông. ... tại ? Tại ông ở đây? Nhà ông ở Sài Gòn cơ mà? Vợ ông, con ông ?

Một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Mọi thứ trong đầu ông là một mớ hỗn độn. Ông nhớ gì cả. Ông chỉ mặt là trai , tên Kiên. Và tên là Bình. Quê ở đây, một ngôi làng nhỏ yên bình. Ngoài , còn gì nữa. Ký ức của ông như một trang giấy trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoi-uc-tim-cha/chuong-2-dong-song-ky-uc.html.]

Kiên bơi gần, vỗ vai Bình một cái rõ đau. "Nghĩ gì mà thẫn thờ thế? Thôi, lên bờ . U với chị Mai đang đợi cơm đấy. Hôm nay là bữa cuối ở nhà , mai lên đường."

"Lên đường? Đi ạ?" - Bình ngơ ngác hỏi .

Kiên em trai, ánh mắt chút ngạc nhiên, nheo một cách tinh quái. Anh ghé sát tai Bình, thì thầm: "Mày quên thật ? Mai em lấy vợ tỉnh. U lo cho hai thằng ế chỏng chơ nên tìm hai cô con dâu xinh như mộng . Mai lên đường rước dâu về cho làng nước xem."

Bình chớp mắt. Lấy vợ? Sao chẳng nhớ gì cả?

Thấy vẻ mặt ngây ngô của em trai, Kiên nhịn , ha hả, tiếng vang cả một khúc sông. "Thằng ngốc ! Đùa tí mà cũng tin. Mai em lên đường trận. Đi lính, đánh giặc Mỹ! Đất nước đang cần, là thanh niên trai tráng, thể nhà ?"

Đi lính? Đánh giặc? Hai từ đó như một tiếng sét đánh ngang tai Bình. Chiến tranh. Khói lửa. Chết chóc. Những hình ảnh mơ hồ, đáng sợ thoáng qua trong đầu ông. Ông rùng .

Kiên thấy sắc mặt em trai đổi, đùa nữa. Anh khoác vai Bình, kéo bờ. "Sợ ? Yên tâm, đây . Anh em cùng , sống c.h.ế.t . Mình để bảo vệ cái làng , bảo vệ U, bảo vệ chị Mai và đứa bé trong bụng chị dâu mày. Mình để con cháu sống trong hòa bình, tắm sông, thả diều cánh đồng sợ b.o.m rơi đạn lạc. Hiểu , em trai?"

Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các

Bình mắt trai. Ánh mắt rực lửa, đầy lý tưởng và sự quả quyết. Nó một sức mạnh lan tỏa, khiến cho nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng Bình tan biến. Ông gật đầu, dù trong lòng vẫn còn đầy những câu hỏi lời đáp.

Hai em lên bờ, lau khô . Kiên mặc một bộ quần áo bà ba màu nâu cũ, còn Bình mặc một bộ tương tự. Quần áo đơn sơ, nhưng sạch sẽ và thơm mùi nắng. Họ chân đất con đường làng nhỏ hẹp, hai bên là hàng dâm bụt đỏ chói.

Bình lặng lẽ quan sát. Ngôi làng thật . Những mái nhà tranh, mái ngói rêu phong nép những rặng cây um tùm. Tiếng gà gáy trưa, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng lớn gọi í ới. Một bức tranh làng quê Bắc Bộ điển hình của những năm tháng xa xưa. Bình cảm thấy một sự gắn bó lạ kỳ với nơi , như thể ông sinh và lớn lên ở đây . tại ông nhớ gì? Cú ngã trong lúc tắm sông thể khiến mất trí nhớ ? Hay là... một lý do nào khác?

Ông trai đang bên cạnh, vai kề vai. Bóng hai em đổ dài con đường đất. Lần cuối cùng tắm sông quê, khi mặt trận. Lòng Bình bỗng dâng lên một dự cảm bất an. Liệu đây cuối cùng thật ?

 

Loading...