HỒI ỨC TÌM CHA - Chương 11: Cuộc Hội Ngộ Đẫm Nước Mắt

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-31 21:15:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con đường làng vẫn như xưa, vẫn hàng dâm bụt đỏ, vẫn lũy tre xanh. lòng trở về còn như lúc . Bình bước con đường quen thuộc mà ngỡ như xa lạ. Ông còn là trai trẻ ngơ ngác ngày nào. Ông là một lính già tuổi, với đôi mắt trũng sâu, hằn lên nỗi đau của cả một cuộc chiến.

Khi ông bước sân nhà, u đang phơi thóc. Nhìn thấy ông, bà sững . Đôi mắt già nua của bà nheo , cố gắng nhận đứa con trai xa cách bao năm.

"Bình... Bình đấy ư con?" - Bà run rẩy dậy, đánh rơi cả chiếc nón lá.

"U! Con về đây!" - Bình chạy đến, ôm chầm lấy .

Hai con ôm nức nở. Nước mắt của ngày trở về, vui mừng, xót xa.

Từ trong nhà, chị Mai chạy . Chị còn là cô gái trẻ thon thả ngày nào. Chị là một phụ nữ gầy gò. Bên cạnh chị, là một bé trai kháu khỉnh, ba, bốn tuổi, đang níu lấy vạt áo , đôi mắt to tròn ngơ ngác lạ.

Nhìn thấy Bình, ánh mắt Mai sáng lên niềm hy vọng. Chị chạy đến, hỏi dồn dập: "Chú về ? Anh Kiên ? Anh về cùng chú ?"

Tim Bình như ai bóp nghẹt. Câu hỏi mà ông sợ nhất cuối cùng cũng đến. Ông thể dối nữa. Sự thật, dù đau đớn đến , cũng .

Ông im lặng, từ từ mở ba lô. Ông lấy tấm lá cờ đỏ, cẩn thận mở . Tấm bảng tên bằng nhôm và tấm ảnh ố vàng im lìm nền cờ.

Mai thấy những kỷ vật đó, chị hiểu tất cả. Chị kêu gào, lóc. Chị chỉ lặng , gương mặt tái . Rồi chị từ từ khuỵu xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi.

U cũng ôm mặt . Căn nhà nhỏ bé một nữa chìm trong khí tang tóc.

Cậu bé con, thấy và bà , nó cũng mếu máo theo. Nó hiểu chuyện gì đang xảy , nó chỉ rằng nó đang đau khổ.

lúc đó, Dũng từ nhà hàng xóm bước sang. Anh về Bình mấy năm. Cánh tay cụt lủn giấu trong áo. Gương mặt còn vẻ tươi , tếu táo ngày xưa, mà hằn lên một vẻ ngây dại. Di chứng của chiến tranh, của những cú sốc tâm lý, khiến còn tỉnh táo như . Anh lúc tỉnh lúc mê, lúc nhớ lúc quên.

Nhìn thấy cảnh tượng tang tóc trong nhà, Dũng cũng lặng, đôi mắt vô hồn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoi-uc-tim-cha/chuong-11-cuoc-hoi-ngo-dam-nuoc-mat.html.]

Bình cắn chặt môi để bật . Ông cứng rắn nhất lúc . Ông đến bên chị Mai, đỡ chị dậy.

"Chị, Kiên... hy sinh như một hùng."

Ông kể cho về sự hy sinh của Kiên, về trận đánh cuối cùng của . Ông kể về lời trăn trối, về lời dối mà nhờ ông. Ông rằng, thanh thản, trong sự tự hào.

Mọi cùng . Họ cho khuất, và cho những còn ở . Chiến tranh cướp của họ chồng, con, bạn, và để những nỗi đau bao giờ nguôi.

Trong khí bi thương đó, Bình bỗng kỹ gương mặt của chị Mai. Gương mặt đẫm nước mắt, quen thuộc, xa lạ. Rồi ông sang bé con đang nép lòng . Gương mặt nó... giống ông đến thế?

, như một tia sét, một ký ức kinh hoàng và chói lòa vụt qua tâm trí ông.

Tấm ảnh thờ đen trắng ở nhà ông tại Sài Gòn. Người đàn ông trong ảnh là cha ông, Nguyễn Xuân Kiên. Người đơn tần tảo nuôi ông khôn lớn, là bà Lê Thị Mai. Và di chứng chiến tranh, lúc tỉnh lúc mê mà con ông cưu mang, chăm sóc suốt mấy chục năm, chính là ông Lê Việt Dũng.

bé con đang mặt ông đây... chính là ông. Nguyễn Xuân Bình.

Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các

Bức màn sương mù trong tâm trí ông tan biến. Mọi thứ hiện rõ mồn một. Ông là em trai của Nguyễn Xuân Kiên. Ông là con trai của . Ông du hành về quá khứ. Ông đang sống chính ký ức của cha , của , của .

Ông nhớ tất cả. Vụ tai nạn đường tìm mộ cha. Cảm giác đau đớn. Và ... bóng tối.

"Không... thể nào..." - Bình lẩm bẩm, đầu óc cuồng.

Ông . U là bà nội. Kiên là cha. Mai là . Dũng là . Và ông, lính trở về từ cuộc chiến, mang trong linh hồn của con trai đến từ tương lai, đang chính bản thể của lúc còn thơ bé.

Sự thật quá tàn khốc, quá phi lý. Ông loạng choạng, ngã quỵ xuống. Mọi thứ mắt ông một nữa tối sầm.

 

Loading...