Sau trận An Lộc, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Đơn vị của Bình điều động mặt trận Quảng Trị, tham gia cuộc chiến 81 ngày đêm bảo vệ Thành cổ. Lại một địa ngục trần gian khác. Mức độ khốc liệt của cuộc chiến ở đây còn hơn cả An Lộc. Thành cổ Quảng Trị, một di tích lịch sử, trở thành một đống gạch vụn, cày xới bởi hàng vạn tấn b.o.m đạn.
Bình và Dũng vẫn sát cánh bên . Nỗi đau mất Kiên biến họ thành những lính gan góc, lỳ lợm nhất. Họ lao những nơi nguy hiểm nhất, nhận những nhiệm vụ khó khăn nhất, một chút sợ hãi. Họ chiến đấu chỉ vì lý tưởng, mà còn vì lời thề trả thù.
chiến tranh chỉ để những vết thương thể xác, mà còn khắc sâu những vết sẹo bao giờ lành trong tâm hồn. Bình ngày càng trở nên trầm lặng, ít . Nụ dường như biến mất gương mặt ông. Ban đêm, ông thường gặp ác mộng. Ông mơ thấy Kiên, thấy những đồng đội hy sinh. Ông mơ thấy m.á.u và lửa. Ông thường giật tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm, và một cho đến sáng.
Ông vẫn giữ lời hứa với trai. Ông thư về nhà, dối rằng Kiên điều một nhiệm vụ đặc biệt ở một nơi xa, thể liên lạc . Ông rằng cả hai em vẫn bình an. Ông và chị Mai tin , nhưng ông còn cách nào khác. Ông thể sự thật.
Trong một trận chiến ác liệt ở Thành cổ, tiểu đội của Bình lọt ổ phục kích của địch. Địch từ cao b.ắ.n xuống như mưa. Tình thế vô cùng nguy hiểm. Bình một mảnh pháo găm chân, thể di chuyển .
Trong lúc Dũng đang cố gắng kéo Bình một nơi trú ẩn an , một quả l.ự.u đ.ạ.n của địch rơi ngay bên cạnh họ. Không một giây suy nghĩ, Dũng dùng cả che cho Bình.
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Khi Bình tỉnh , ông thấy đang trong một lều xá dã chiến. Vết thương ở chân băng bó. Ông quanh, tìm Dũng. Ông thấy Dũng đang ở chiếc giường bên cạnh. Anh vẫn còn sống. ... cánh tay của còn nữa.
"Dũng! Dũng ơi!" - Bình cố gắng dậy, gọi bạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoi-uc-tim-cha/chuong-10-vet-seo-chien-tranh.html.]
Dũng từ từ mở mắt. Anh thấy Bình, xuống cánh tay cụt của . Một nụ méo xệch hiện gương mặt . "Không ... Mất một cánh tay... Vẫn còn sống là may ... Mày... mày chứ?"
Bình bật . Anh trai ông. Giờ đến bạn nhất. Ông nợ họ quá nhiều. Một món nợ mà cả đời ông cũng thể trả hết.
Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các
Sau trận đó, Dũng đưa về tuyến điều trị. Còn Bình, khi vết thương bình phục, ông tiếp tục ở chiến đấu. Nỗi đau và sự dằn vặt khiến ông trở nên liều lĩnh hơn. Ông như một con thiêu , lao lửa, dường như đang tìm kiếm cái c.h.ế.t để giải thoát.
phận trớ trêu, ông chết. Ông sống sót qua 81 ngày đêm ở Thành cổ, sống sót qua những trận đánh khốc liệt nhất của cuộc chiến.
Rồi ngày chiến thắng cũng đến. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, đất nước giải phóng. Chiến tranh kết thúc.
Những lính trở về. Họ trở về từ cõi chết, mang đầy những vết sẹo của chiến tranh. Người mất tay, mất chân. Người mang trong những mảnh đạn thể lấy . Và tất cả đều mang trong tâm hồn những vết thương bao giờ lành.
Bình cũng trở về. Ông trở về trong vinh quang của một hùng. Ông trở về trong sự im lặng, với một trái tim tan nát và một tâm hồn trống rỗng.
Trong ba lô của ông, ngoài bộ quân phục sờn rách, chỉ một thứ quý giá nhất. Đó là tấm lá cờ Tổ quốc bạc màu, bên trong bọc cẩn thận tấm bảng tên của trai và tấm ảnh của chị Mai.
Ông trở về để thực hiện nốt lời hứa cuối cùng.