Hoàng Thượng Hôm Nay Chết Chưa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-17 15:48:00
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miểu Miểu khổ không nói nên lời: “Ta… ta bị tê chân rồi…” Vừa rồi căng thẳng đến mức cứng đờ cả người, giờ muốn đứng dậy mới phát hiện m.ô.n.g đã tê rần.
“…”
Cuối cùng, nàng bị mấy hạ nhân khiêng cả người lẫn ghế lên xe ngựa.
Khi xe ngựa băng qua phố xá, tiến vào hoàng cung, chân nàng cuối cùng cũng hồi phục. Lúc bước xuống xe, Miểu Miểu lại trở thành một người tay chân lành lặn tự do.
Nhưng có vẻ cũng chẳng tự do lắm.
Nhìn hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt, nàng lặng lẽ theo sau quốc sư, hướng thẳng đến Long Tích Điện.
Vừa đến cửa cung, nàng đã thấy một tiểu thái giám khiêng một t.h.i t.h.ể bê bết m.á.u đi ngang qua. Không biết xui xẻo thế nào, đôi mắt trợn trừng của t.h.i t.h.ể lại vô tình chạm thẳng vào ánh mắt nàng.
Miểu Miểu: "…" Cảm giác như sắp bại liệt đến nơi.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn bình an mà trưởng thành, chưa từng tận mắt thấy người chết. Dù biết kẻ này chẳng qua chỉ là một nhân vật pháo hôi trong sách, nàng vẫn kinh hãi đến mức nghẹt thở.
“Theo ta.” Quốc sư nhàn nhạt lên tiếng.
Miểu Miểu giật mình, vội cúi đầu bước theo hắn vào điện. Càng đi vào trong, nàng càng căng thẳng, phải hít sâu mấy lần mới cố gắng trấn áp trái tim đang đập loạn vì sắp phải đối mặt với chung cực Boss.
Khung cảnh này… có chút quen thuộc.
Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tấm biển Long Tích Điện trên đỉnh đầu, chợt nhớ ra điều gì đó.
Chẳng phải đây chính là nơi nữ chính bị nghiệm thân rồi bị đưa vào cung trong nguyên tác sao?
Ngay khi nữ chính vừa tiến cung, Lục Thịnh đang phát bệnh, tâm trạng vô cùng tồi tệ, định g.i.ế.c người trút giận. Nhưng đúng lúc đó, nàng ta lao tới, quỳ ngay trước mặt hắn, tha thiết cầu xin. Lục Thịnh lập tức bị thu hút, cảm thấy nữ nhân này không hề sợ hắn, không làm bộ làm tịch, cũng chẳng giống chút nào với đám nữ nhân diễm lệ nhưng đầy giả dối bên ngoài.
Chính khoảnh khắc ấy, Lục Thịnh nhất kiến chung tình. Sau đó, câu chuyện mở ra hơn một trăm vạn chữ xoay quanh ta yêu ngươi, ngươi yêu hắn, đầy những tình tiết dây dưa cẩu huyết.
Miểu Miểu thật sự không hiểu nổi. Tuy rằng cuốn sách này có nhân vật thiết lập kỳ quặc, nhịp truyện cũng rối loạn, nhưng nữ chính vẫn là một đóa tiểu bạch liên ghét ác như kẻ thù. Làm sao nàng ấy lại có thể chẳng chút do dự mà tự đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy?
Đến nước này, nàng dường như đã chạm đến một chân tướng nào đó, dù nữ chính và nam chính có trực tiếp đến với nhau, nhưng cốt truyện vẫn không hề bị ảnh hưởng. Mọi thứ vẫn tiếp tục phát triển theo quỹ đạo vốn có.
Mà nàng… lại trở thành kẻ thay thế nữ chính để hoàn thành tuyến truyện chính?
Sao có thể chứ? Nàng đâu có hào quang nữ chính trong truyền thuyết, hiện tại chỉ là kẻ bị nữ chính đào cho một cái hố lớn, bị kéo vào cung một cách oan uổng mà thôi. Miểu Miểu lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó, rồi bước vào tẩm cung của Lục Thịnh.
Căn phòng rộng lớn nồng nặc mùi thuốc, phía trước có một đám cung nhân đang quỳ rạp dưới đất. Miểu Miểu lén nấp sau lưng quốc sư, len lén thò đầu ra, tò mò nhìn về phía giường lớn đang buông màn.
Do bị che khuất bởi tấm màn, nàng chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ nằm trên giường, không nhìn rõ dung mạo.
“Quốc sư tới?” Giọng nam khàn khàn vang lên từ sau tấm màn, rõ ràng biểu hiện hắn đang chịu đựng cơn đau hành hạ.
“Thần ở đây, Hoàng thượng.” Quốc sư lập tức tiến lên vài bước, cách lớp màn bắt mạch cho Lục Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoang-thuong-hom-nay-chet-chua/chuong-4.html.]
Miểu Miểu cảm thấy không được tự nhiên khi bị bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm, định lặng lẽ rút vào đám người thì lại thấy quốc sư giơ tay ra hiệu gọi nàng.
Nàng do dự một chút nhưng vẫn bước tới.
“Đưa tay ra.” Quốc sư ôn hòa nói.
Làm gì đây? Lại muốn kiểm tra dấu hoa sao? Miểu Miểu ngơ ngác đưa tay phải ra.
Ngay sau đó, một tia sáng bạc lóe lên trước mắt nàng. Chưa kịp phản ứng, một vết cắt nhỏ đã xuất hiện trên ngón tay, m.á.u nhanh chóng rỉ ra.
Miểu Miểu còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã bị dọa choáng váng. Ngay sau đó, nàng nghe thấy quốc sư nói với Lục Thịnh: “Hoàng thượng, không kịp điều chế thành thuốc, ngài tạm chấp nhận một chút.”
Vừa nghe câu này, Miểu Miểu lập tức hiểu ra, bọn họ muốn lấy m.á.u nàng! Nàng kinh hãi lùi lại theo bản năng, nhưng quốc sư không cho nàng cơ hội trốn thoát, trực tiếp kéo cổ tay nàng, ném thẳng lên giường.
Miểu Miểu loạng choạng ngã về phía trước, giãy giụa giữa chừng lại vô tình kéo rơi một góc màn giường. Nàng kinh hô một tiếng, mất kiểm soát ngã xuống.
Tiếp theo, nàng trơ mắt nhìn chính mình xuyên qua lớp màn mỏng, lao thẳng vào một cơ thể ấm áp.
Người kia lập tức đưa tay ôm chặt lấy eo nàng, giam nàng vào trong lồng ngực, cứ như thể muốn nuốt trọn cả người nàng vào trong đó.
Miểu Miểu khó chịu giãy giụa một chút, lại bị đối phương siết càng chặt hơn.
“Máu.” Lục Thịnh nhàn nhạt ra lệnh, giọng điệu không vui.
Có lẽ do khí thế vương bá độc ác của nam xứng này quá đáng sợ, Miểu Miểu hoàn hồn lại thì tay nàng đã run rẩy, vô thức đưa vào trong màn giường.
Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một đôi môi nóng rực chạm vào ngón tay mình, nhẹ nhàng cắn xuống.
“A…” Mênh Mang khẽ rên một tiếng, lập tức cắn chặt môi, nén lại âm thanh.
Bị hút m.á.u không đau như nàng tưởng tượng, nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ khó tả. Cơn tê dại xa lạ lan truyền từ đầu ngón tay, khiến cả người nàng bỗng chốc trở nên bứt rứt không yên.
Cảm giác không được tự nhiên ngày càng nhiều, xen lẫn với sự tò mò mãnh liệt. Nàng đã gặp qua nam nữ chính, nhưng đại Boss của bộ truyện này thì dường như vẫn chưa từng thấy mặt.
Mặc dù khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương, nhưng vì bị ngăn cách bởi lớp màn giường, nàng vẫn không thể nào nhìn rõ dung mạo của Lục Thịnh.
Ngân hà lấp lánh
Không biết vị đệ nhất mỹ nam của Thiên Uấn quốc mang thân thể ma ốm này rốt cuộc trông như thế nào. Tư duy của Mênh Mang bắt đầu bay xa, mãi cho đến khi nàng nghe thấy quốc sư hỏi:
“Hoàng thượng, có hiệu quả không?”
Nàng đột nhiên bừng tỉnh. Mẹ kiếp! Trong sách, m.á.u của nữ chính có thể chữa được độc của Lục Thịnh. Nhưng nàng… chỉ là một kẻ thế thân! Máu của nàng có tác dụng hay không chứ?!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Miểu Miểu: Trước có sói, sau có hổ, bản thân lại là một tên ngốc chính hiệu… Mệt tâm quá đi mà…