Hoàng Thượng Hôm Nay Chết Chưa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-02-17 15:46:39
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đủ rồi!”

Người nam nhân đột nhiên cắt ngang lời nàng ta, lạnh lùng liếc Miểu Miểu một cái thật sâu, rồi không nói thêm gì mà kéo thẳng nàng ta ra ngoài. Ngay sau đó, một tiếng “Rầm!” vang lên, cửa phòng đã bị đóng sầm lại.

Phản ứng đầu tiên của Miểu Miểu là vội vàng đuổi theo. Nhưng khi vừa bước tới cửa, mới phát hiện mình đã bị nhốt bên trong.

Bên ngoài, tiếng cãi vã của hai người kia mơ hồ truyền vào trong.

Miểu Miểu khẽ kêu khổ một tiếng.

Không phải chứ? Mới xuyên không đến đây đã gặp ngay bọn buôn người rồi sao? Hai người kia đang cãi nhau cái gì vậy? Chia phần chắc?

Nàng vội áp tai vào cửa, cố nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Lúc này, nàng mới sực nhớ, cái tên Diệp Uẩn sao nghe quen quá? Nàng chắc chắn đã từng nghe qua ở đâu đó.

Rồi nàng nghe thấy những câu như: “trời giáng thần nữ”, “nàng mới là người quốc sư đang tìm”, “nàng vô tội”, “nàng không phải, nếu không tại sao lại trùng tên với ngươi?”

Một loạt danh từ quen thuộc khiến ký ức trong đầu Miểu Miểu bỗng dưng bừng tỉnh.

Diệp Uẩn… chẳng phải chính là nam chính trong quyển “Thiên Uẩn Ngược Luyến” mà nàng đã đọc năm năm trước sao?!

Như bị sét đánh trúng, nàng sững sờ hồi lâu, rồi hoảng hốt đập cửa, muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng bên ngoài im lặng, bọn họ đã đi mất, không ai quay lại mở cửa cho nàng.

Ba ngày tiếp theo, nàng được ăn ngon uống tốt, có người hầu hạ tận tình, nhưng vẫn không được thả ra. Dù vậy, Mênh Mang cũng không chỉ ngồi yên chờ đợi. Thông qua trò chuyện với nha hoàn đưa cơm, nàng đã hoàn toàn xác nhận một sự thật, mình thực sự đã xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết.

Trong ba ngày này, cha mẹ nữ chính đã nhiều lần tới tìm nàng, cầu xin nàng thay Giang Tiểu Miểu tiến cung. Nhưng Miểu Miểu sao có thể đồng ý? Dù gì, trong truyện, Giang gia cũng chỉ là một nhà phú hộ phương Nam, không thể làm gì được nàng. Chỉ cần nàng kiên quyết không chấp nhận, bọn họ cũng chẳng thể ép buộc.

Thế nhưng, nàng đã đánh giá quá thấp độ vô sỉ của họ.

Lại một lần nữa, cha mẹ nữ chính đến gặp nàng, nhưng lần này thái độ của họ có chút khác biệt.

Sau khi nghe họ nói xong, Miểu Miểu hít sâu một hơi, không dám tin:

"Ngươi nói… bọn họ chạy rồi?"

"Chắc hẳn là đã ra khỏi thành." Trong mắt Giang mẫu thoáng hiện lên một tia áy náy.

Vậy là nàng không chỉ xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết, mà nam nữ chính còn trực tiếp HE ngay trước mặt nàng? Vậy cốt truyện phía sau phải làm sao bây giờ?

"Nữ nhi của ta nói Giang cô nương vốn không phải người thường, chỉ có ngươi mới có thể vào cung cứu Hoàng thượng. Xin Giang cô nương giúp đỡ Giang gia lần này, ngày sau đợi ngươi trở về, nhất định sẽ dùng vạn kim báo đáp.” Giang phụ khách khí nói.

Miểu Miểu vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm: “Không có khả năng, các ngươi nên từ bỏ ý định này đi.”

Nói đùa sao? Dù có xuyên vào tiểu thuyết cẩu huyết, nàng cũng không thể thay nữ chính tiến cung. Phải biết rằng vào cung không chỉ để làm thuốc dẫn, mà còn phải mỗi ngày đối mặt với cái tên nam phản diện ác độc Lục Thịnh.

Nhắc đến Lục Thịnh, nàng thật sự không biết tác giả yêu hắn hay hận hắn nữa. Quyển sách dài 180 vạn chữ thì hai phần ba thời gian là viết về hắn, đến mức trước đây Mênh Mang từng chọn sai CP. Thế nên, hiểu biết của nàng về Lục Thịnh thậm chí còn sâu hơn cả nam chính.

Lục Thịnh là nhi tử thứ mười một của tiên hoàng, vừa sinh ra đã mang triệu trứng của thai trúng độc, bị quốc sư đời trước tiên đoán là điềm xấu, vì thế ngay từ khi chào đời đã bị tiên hoàng ghẻ lạnh.

Mẫu phi của hắn, để tránh bị liên lụy, liều mạng dùng dược câu dẫn tiên hoàng, cuối cùng sinh ra một vị hoàng tử khỏe mạnh. Tuy rằng điều này giúp nàng phần nào vãn hồi sự chán ghét của tiên hoàng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể lấy lại được sủng ái năm xưa.

Từ một sủng phi được nâng niu, nàng trở thành một phi tần bình thường trong hậu cung. Cảnh còn người mất, tất cả những oán hận ấy nàng đều trút lên đầu Lục Thịnh. Chỉ có hành hạ hắn thật tàn nhẫn, nàng mới thấy lòng mình nguôi ngoai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoang-thuong-hom-nay-chet-chua/chuong-2.html.]

Lục Thịnh vốn đã mang bệnh, mỗi lần bị đánh đập xong đều như bước một chân vào quỷ môn quan. Nếu không nhờ quốc sư đương nhiệm, cũng là bạn tốt thuở nhỏ của hắn, dùng kỳ dược giúp hắn duy trì mạng sống, e rằng hắn đã sớm không còn trên đời.

Lục Thịnh lớn lên trong cảnh cha không thương, mẹ ngược đãi, cung nhân thì coi thường, bị vùi dập hết lần này đến lần khác. Dần dần, tâm lý hắn trở nên vặn vẹo. Nhưng điều thực sự khiến hắn biến thành một kẻ điên loạn chính là sự kiện đệ đệ ruột mưu phản thất bại.

Mẫu phi của hắn, vốn đặt tất cả hy vọng vào người con trai khỏe mạnh kia, sau khi biết sự việc bại lộ liền muốn g.i.ế.c Lục Thịnh, ép hắn c.h.ế.t thay đệ đệ để gánh tội. Nào ngờ, Lục Thịnh chẳng những không chết, mà còn bắt tay cùng quốc sư hiện tại, ra tay tàn sát toàn bộ hoàng tử, bao gồm cả đệ đệ ruột của mình.

Tiên hoàng bị chọc tức đến hộc m.á.u mà chết, Lục Thịnh lập tức đăng cơ, giam cầm mẫu phi trong hậu cung mà không phong bà làm Thái hậu.

Suốt cả cuốn tiểu thuyết, nữ chính có thể xem là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Lục Thịnh, dù thứ ánh sáng ấy không mang lại hơi ấm mà chỉ khiến hắn thêm đau đớn. Dù chưa bao giờ thực sự thuộc về hắn, dù chỉ mang đến những vết thương lòng, hắn vẫn không thể kiềm chế nổi sự si mê điên cuồng.

Tên phản diện tàn nhẫn, độc ác, cố chấp này chính là con trùm lớn nhất của cả câu chuyện, nhưng đồng thời cũng là nhân vật có số phận thảm nhất. Khi đọc truyện, dù Miểu Miểu không hề thích hắn, nàng cũng không thực sự căm ghét.

Nhưng đó là vì nàng chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, thoải mái đọc truyện mà thôi. Nếu thật sự phải sống chung với tên biến thái kia, chưa bị c.h.é.m c.h.ế.t thì cũng sẽ bị dọa c.h.ế.t mất!

Đáng tiếc, lần này dù có cự tuyệt thế nào cũng vô ích. Sau khi cha mẹ nữ chính rời đi, nàng ăn chút điểm tâm rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại, nàng đã ở trên một chiếc xe ngựa đang chạy bon bon.

Cơn xóc nảy khiến Miểu Miểu tỉnh giấc. Nàng mơ hồ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cúi đầu nhìn bộ váy áo mới tinh trên người, cuối cùng xốc màn xe lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm xa phu mà hỏi:

“Ta đang ở đâu đây?”

Xa phu là một nam nhân mặt trắng không râu, nghe vậy liền nhiệt tình đáp: “Giang tiểu thư thật giỏi ngủ, ta đã đi được một đoạn đường rồi đấy. Chúng ta đang trên đường đến kinh đô, Hoàng thượng và quốc sư đều đang chờ ngài.”

Miểu Miểu nhíu mày, khẽ gãi lỗ tai vì khó chịu với giọng nói sắc nhọn của hắn, rồi không nói gì thêm, lạnh lùng buông màn xe xuống.

Mười phút sau, khi hoàn toàn tỉnh táo, nàng lại lần nữa xốc màn xe lên, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc:

“Nếu ta nói ta không phải Giang Tiểu Miểu, các ngươi có thả ta đi không?”

Xa phu thoáng sững người, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt tò mò, hỏi:

“Vậy ngài là ai?”

“Giang Miểu Miểu.”

“…”

Nụ cười trên mặt xa phu vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần. Hắn thong thả nói, ý vị sâu xa:

“Nếu là Giang Tiểu Miểu, đương nhiên phải vào cung chữa trị cho Hoàng thượng, tất nhiên sẽ được chăm sóc bằng nghi lễ long trọng nhất. Nhưng nếu là Giang Miểu Miểu…”

“Thì sao?”

Ngân hà lấp lánh

Xa phu quét mắt nhìn con đường hoang vu xung quanh, cười nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:

“Nơi này cũng là một chỗ chôn thây rất tốt.”

“…”

Mênh Mang nhìn cảnh vật hoang vắng trước mặt, lại nhìn đám cấm quân tay cầm trường đao sau xe, nước mắt rưng rưng:

“Ta là Giang Tiểu Miểu, ta là Giang Tiểu Miểu mà…”

 

Loading...