Ngay từ khi Phù Hựu mới nhập học, Tống Như Cẩm để trưởng tử của đại bá bạn cho . Đại bá và tiểu cô của sinh cùng một – vốn là kỹ nữ nơi thanh lâu. Trưởng tử chẳng khác gì họ: kiêu căng, độc ác, tuỳ tiện. Cùng Phù Hựu đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tên đó từng xúi giục Phù Hựu nhiều bắt nạt Lục hoàng tử trong cung. Sợ bọn chúng gây họa lớn, mới đưa trưởng tử của đại bá về nhà, đổi khác cho Phù Hựu.
Phù Hựu vì thế oán hận . Đứa trẻ hiền hậu nhà Tuyên Đức hầu, khi đăng cơ hãm hại, để tàn tật. Thị tùng thì tìm thấy trong hồ, t.h.i t.h.ể chẳng còn nguyên vẹn.
đời , còn cái việc phí sức chẳng cảm ơn nữa. Đứa nhỏ lương thiện nhà Tuyên Đức hầu, và vị thị tùng thông minh , đều nên sống một đời bình an.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Quả nhiên, khi Nguyên nhi tròn ba tuổi, Phù Hựu gây họa.
Lục hoàng tử vốn thể yếu, đời mất chỉ một năm khi hoàng đế băng hà. Khi , hoàng đế vốn suy nhược vì từng thích khách, chịu cú sốc mất con, chẳng bao lâu cũng bệnh mà qua đời.
Ta mơ hồ đoán , cái c.h.ế.t của Lục hoàng tử đời thoát khỏi liên quan đến Phù Hựu.
Đời , vì đổi bạn và thị tùng của , thời gian tay càng sớm.
Doanh Hồng lén từ cửa nhỏ , ghé tai khẽ:
“ Nương nương, đúng là hữu dụng. Nô tỳ cho theo dõi Lục hoàng tử, quả nhiên phát hiện, Tam hoàng tử nhốt ngài lãnh cung .”
Lục hoàng tử vốn sợ lạnh, bệnh nặng, bước cũng khó khăn, thể tự đến chỗ heo hút .
Mọi sự đều như đoán: đời cái c.h.ế.t của Lục hoàng tử hẳn liên quan đến Phù Hựu.
Ta lập tức bảo thị nữ Lưu Bạch nhắn cho một cung nữ nhỏ bên cạnh Thục phi – hai vốn đồng hương.
Mẫu của Lục hoàng tử mất khi sinh nở, Thục phi đối với vị hoàng tử vốn khả năng kế thừa ngai vàng chẳng mấy để tâm. Cho dù từ miệng Lưu Bạch, nàng cũng sẽ lớn chuyện. Dù nàng là tôn nữ của Thái hậu, nữ nhi, sống trong cung hết sức an nhàn. Với Lục hoàng tử, nàng chẳng cầu công, chỉ cầu sai sót.
Lục hoàng tử đưa khỏi lãnh cung, nhưng từ đó liệt giường.
Hoàng đế nổi giận. Trước cung Thục phi, ngự y và cung nữ quỳ đầy đất. Thục phi tóc rối bời, trông như suốt đêm chợp mắt:
– Là thần sơ sót, mới để Lục hoàng tử chạy đến nơi đó.
Một cung nữ ngẩng đầu, vẻ dè dặt nhưng giọng mang phẫn uất:
– Bệ hạ, chính… Tam hoàng tử dắt Lục hoàng tử ngoài, là chơi cùng , còn dặn bọn nô tỳ theo.
Ý rõ rành rành: chuyện giữa hoàng tử, phận nô tài nào dám ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoang-thien-bat-phu-hao-tam-nhan/chuong-4.html.]
Phù Hựu một bên, dáng vẻ thản nhiên. Hoàng đế chẳng thèm một cái, cũng nửa lời. Ta hiểu, mục đích của đạt – Phù Hựu hoàng đế bỏ qua.
Ta quỳ xuống:
– Bệ hạ, là thần trông coi chu đáo…
Chưa kịp hết, hoàng đế giơ tay ngăn :
– Trẫm mười ba tuổi trận g.i.ế.c giặc. Nó nay cũng mười ba, còn trẻ con ngây ngô. Làm gì trong lòng nó tự . Việc liên quan đến ngươi, chớ nhắc nữa.
Lục hoàng tử tuy nguy hiểm tính mạng, nhưng hoàng đế dính líu thêm nhiều .
Tống gia chia rẽ lâu năm, phụ và đại bá gần như công khai đối địch. trong mắt kẻ ngoài, rốt cuộc cũng là một nhà, “một chữ Tống chẳng thể thành hai”.
Phù Hựu gây họa, nhỏ thì chỉ hoàng đế thất vọng, lớn thì liên lụy cả họ Tống.
Đời nhận , so với tài hoa, hoàng đế coi trọng phẩm đức hơn. Có lẽ vì con trai quá ít, yêu cầu với kế vị chẳng quá cao – một quân vương tầm thường cũng , bởi văn thần võ tướng trong triều đủ đầy.
hoàng đế tuyệt đối dung thứ chuyện tương tàn.
Vậy nên đời , dù cái c.h.ế.t của Lục hoàng tử thể liên quan đến Phù Hựu, vẫn dám .
Nếu để hoàng đế Phù Hựu hại c.h.ế.t , đạo đức khuyết, thể ông sẽ chọn kế tự khác, chứ con ruột.
Khả năng nhỏ, nhưng Tống gia thể để Phù Hựu mắc sai lầm khi đăng cơ. Ngay cả phụ cũng nghĩ . Gia tộc đặt cược quá nhiều, thể chịu thua.
, Phù Hựu động đến Lục hoàng tử. Trong lòng hoàng đế rõ: vì sinh hạ Nguyên nhi, ngài còn lựa chọn. Và thế là, ngài quyết đoán gạt bỏ Tam hoàng tử khỏi ngôi vị thái tử.
7
Dạo hoàng đế thường đến cung . Ngài bế Nguyên nhi, :
“Các cô nương nhà họ Tống quả thật dễ sinh, đứa nhỏ nào cũng khỏe mạnh, cường tráng.”
Ta ung dung bóc nho:
“Có thể sinh hạ hoàng tử cho bệ hạ, là phúc phần của thần .”
Hoàng đế đút nho cho Nguyên nhi, cảm thán:
“Ngươi và Như Cẩm tuy đều từ Tống gia, nhưng tính tình khác xa.
Năm xưa trẫm còn là hoàng tử, đến Tống phủ. Như Cẩm leo lên cây, xuống , liền lấy phụ ngươi đệm, nhảy thẳng lên . Trẫm khi lấy kinh ngạc.
Trẫm lúc thích. Mẫu hậu chọn hiền thê cho trẫm là kiểu quy củ, tẻ nhạt, bước như thước đo.
Như Cẩm thì khác, nàng tuân quy củ, sống động, khiến trẫm động lòng. Vì thế trẫm xin mẫu hậu cưới nàng, đến nỗi… lơ là hoàng hậu cùng hai đứa con đầu tiên của nàng ”