HOÀNG HẬU TIỂU MAN - 6

Cập nhật lúc: 2025-09-13 14:36:09
Lượt xem: 868

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hửm? Hoàng Đào dùng những từ ngữ thật phức tạp, chẳng hiểu hết. Ta liền đem một tấm gấm Phù Quang Lục Tầm ban cho, nhường cho nàng:

“Lục Tầm ăn thịt , đem vải chia cho chúng . Ta thấy Đào nhi ưa màu xanh, tấm năn nỉ nhị tỷ thật lâu nàng mới chịu nhường cho đấy.”

 

“Đừng nữa, thì xí lắm.”

 

Nào ngờ, Hoàng Đào càng dữ dội hơn. Nàng ôm chặt tấm vải ngực, nghẹn ngào:

“Tiểu thư…”

 

Hoàng Đào thật . Nàng dùng tấm vải may cho và nàng mỗi một bộ y phục, còn tự tay may thêm cho một đôi tất.

 

Nàng ngốc, liền tìm lão ma ma trong cung học hết lễ nghi quy củ, suốt nửa tháng, nắm rõ chuyện trong hậu cung.

 

Nửa tháng , cung nhân đều cho rằng ngôi vị hoàng hậu sẵn trong tay , vì thế ai ai cũng tâng bốc, sợ chậm trễ với một phần.

 

Thế nhưng, nửa tháng Lục Tầm từng đến thăm . Lòng bực bối, bèn nhờ Hoàng Đào tìm điện thờ kim Đại La thần tiên.

 

Ngày ngày tới bái lạy, đem cả bánh hoa lê mà Lục Tầm ban cho, chia cho các vị thần, cầu họ chăm sóc mẫu , rỗi rãi thì hãy báo mộng cho .

 

Song nửa tháng mộng thấy nương. Ắt hẳn bởi hoàng hậu, nên họ lời .

 

hoàng hậu, thật sự đơn giản đến thế ?

 

Sao chẳng giống như trong thoại bản nhỉ?

 

13

 

Ta tìm nhị tỷ hỏi chuyện, nhưng nàng đang ngẩn bên khóm mẫu đơn yếu ớt trong tiểu viện của .

 

Khi gần cuối thu, mẫu đơn rũ cành, ủ ê cúi đầu.

 

Nhị tỷ đất đổi chậu, dốc lòng chăm sóc, song chẳng thấy chuyển biến.

 

“Tiểu Man , Lục Tầm là cố ý trả thù đó.”

 

Nàng khẽ vuốt lá, vẻ mặt ngập tràn lo âu:

 

“Chỉ e tiểu của chúng , phen sẽ chịu khổ .”

 

Quả như nhị tỷ .

 

Sau đó suốt hơn một tháng, lật chọn hết thảy bài tử, chỉ riêng bài tử của phủ bụi ai đoái hoài.

 

Hắn chẳng thèm liếc lấy một .

 

Người trong cung cũng dần dần tản hết, Hoàng Đào ngày ngày chửi đám tiểu quan vô cốt khí , mỗi đưa tiền tiễn đều buông một câu:

“Các ngươi sớm muộn cũng sẽ cầu mà , chờ đấy.”

 

Vương Hàm Cảnh thì càng thăng lên bậc tần phi, ngày ngày lấy cớ thăm nom, thực chất là tới mặt khoe khoang.

 

Lẽ những chuyện vặt vãnh chẳng nên nhớ, nhưng chúng cứ lặp lặp , lòng phiền muộn chẳng yên.

 

Nỗi bất an hẳn vì họ, mà bởi sợ chuyện hầu hạ long sàng.

 

Lời dạy của ma ma vẫn còn văng vẳng bên tai: hầu hạ qua đêm , chính là gối đầu bên đế vương.

 

Chiêu ca ca… sẽ để tâm chăng? Vương Hàm Cảnh tỷ tỷ nàng cùng Chiêu ca ca vốn tình sâu nghĩa nặng, hẳn là cũng chẳng bận lòng đến nữa.

 

Hoàng Đào tựa hồ thấu ý nghĩ trong lòng :

“Nương nương dẫu cũng đừng nghĩ đến Chiêu vương điện hạ nữa. Hắn là thứ ô uế, còn chẳng bằng nghĩ đến đại nương thì hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-hau-tieu-man/6.html.]

 

“Hoàng thượng tìm nương nương, thì chúng sẽ tìm hoàng thượng.”

 

“Chúng vẫn còn cơ hội trở thành hoàng hậu.”

 

Ngày hôm , Hoàng Đào đưa đến bên hồ nhỏ trong ngự hoa viên, nàng Hoàng thượng thường dạo bước nơi mỗi buổi trưa.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đợi thật lâu, Hoàng thượng vẫn chẳng đến.

 

Chắc Hoàng Đào nhớ nhầm thời gian . Ta chờ đến buồn ngủ gà gật, liền khẽ kéo tay áo nàng hỏi:

“Đào nhi, chúng thể về ?”

 

Hoàng Đào lắc đầu:

“Nương nương ráng chờ thêm một lát, lát nữa trở về nô tỳ sẽ cho bánh đường cho nương nương ăn.”

 

Được thôi… vì miếng bánh đường .

 

May mà trong bụi cỏ còn hai con châu chấu đang đánh . Ta dõi mắt , một con lớn một con nhỏ, con nhỏ dồn đến mép hồ, suýt nữa rơi xuống nước, liền đưa tay giúp nó.

 

Nào ngờ một bàn tay nóng ấm khẽ ngăn , giọng nam tử êm như ngọc:

“Đừng khinh thường nó.”

 

“Hửm?” Ta giật đầu, chân trượt rêu xanh, suýt ngã, ngả đúng một vòng tay rắn chắc.

 

Ngẩng lên, ánh mắt chạm ngay đôi mắt của Lục Tầm.

“Suỵt…”

 

Hắn hiệu bảo hai con châu chấu . Chỉ trong chớp mắt, con nhỏ xoay phản công, lật thế giành thắng lợi.

 

Mãi cho đến khi bóng dáng chúng khuất hẳn, Lục Tầm vẫn lặng lẽ dõi theo.

 

Ta sợ cũng giống Chiêu ca ca, thấy đùa nghịch côn trùng thì trách mắng lo giữ lễ, sai một đám ma ma đến dạy dỗ quy củ.

 

Thành chút hoảng hốt, vội vàng dậy:

“Hoàng… thượng… thần nữ xin .”

 

“Sao xin ?” Lục Tầm vẫn buông tay đang nắm lấy .

 

“Ấy?” Hắn mà ôn nhu quá.

 

Ánh mắt cong cong như trăng non, mà bàn tay nóng ấm khẽ đặt lên đỉnh đầu , nhẹ nhàng xoa vuốt.

 

Có chút ngứa ngáy, khiến lòng yên . Lục Tầm thật chẳng giống như Chiêu ca ca từng là đáng sợ.

 

Cái xoa dịu , khiến vui mừng.

 

So với gặp Chiêu ca ca, còn vui hơn nhiều!

 

14

 

Ngày thứ năm.

 

Hoàng Đào kéo đến Kim điện, nàng hôm đủ, nhất định để Hoàng thượng nhớ rõ nương nương, hơn nữa còn là ấn tượng thật sâu.

 

Quả nhiên, thấy Lục Tầm trong điện.

 

Bên vị Vương công công từng trêu khi tuyển tú, chỉ một ngẩn ngơ mấy tấm bài tử.

 

Hắn đến nhập thần, đến nỗi tới phía cũng chẳng .

 

Loading...