HOÀNG ĐẾ MUỐN ĐỘC SỦNG QUÝ PHI, TA ĐỂ HẮN TỰ VÁ LONG BÀO - 8
Cập nhật lúc: 2025-10-17 16:59:02
Lượt xem: 1,006
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tỉnh , là một ngày một đêm .
Ta đang long ỷ, phê tấu chương, đóng ngọc tỷ xuống một cách bình thản.
Phó Dục Tu phẫn nộ, chỉ tay :
“Ngươi… ngươi to gan! Dám tự tiện phê tấu chương!”
Ta ngẩng mắt , mỉm :
“Bệ hạ, xin xem thần chăng?
Nếu chẳng bệ hạ bệnh nặng, hẳn chiếu tự trách tội do chính tay ngài mới đúng.”
Phó Dục Tu như bừng tỉnh, trừng lớn mắt:
“Là ngươi hại !
Ngươi… ngươi mua chuộc ai !”
Ta thản nhiên đối diện, giọng ôn hòa:
“Ta là chủ hậu cung, là đích nữ Tể tướng, vài tâm phúc riêng chẳng điều lạ.”
“Bệ hạ , trong cung — bao nhiêu từng chịu ân Lục gia?”
Nghe đến hai chữ Lục gia, giận dữ gầm lên:
“Lục gia! Lại là Lục gia!”
“Ngươi dựa mà báo thù cho họ? Chỉ vì Hiền phi ?”
Ta nhướng mày, nhạt:
“Bệ hạ quên ư — vốn dĩ, là của Lục Tứ.”
Phó Dục Tu trầm mặc hồi lâu, gằn:
“… trẫm nhớ .
Khi Tể tướng phủ và Trung Nghĩa Hầu phủ kết ,
trẫm lập tức hạ chỉ sắc phong ngươi Hoàng hậu.”
“Trẫm tuyệt cho phép hai nhà các ngươi cơ hội mưu quyền đoạt vị!”
Hắn gấp, giọng run vì giận, thở dồn dập.
Ta gật đầu, hiểu rõ tất cả:
“Ngài cắt đứt nhân duyên giữa Giang gia và Lục gia,
còn đem tiểu nữ Lục gia cưới cung.”
“Vậy vì … vẫn g.i.ế.c cha con họ?”
Giọng nghẹn .
Hiền phi từng thủ linh cho cha tại Trung Nghĩa Hầu phủ,
khi binh của Lục gia thật với nàng —
Lục gia phụ tử c.h.ế.t oan.
Là Phó Dục Tu tự sắp đặt cái bẫy.
Hắn phái dẫn quân xông ổ phục kích,
Lục gia phụ tử vì cứu tướng sĩ mà lao theo,
nhưng bộ binh phục quanh đó đều là bố trí.
Kết cục, cha con họ Lục bỏ mạng nơi .
Thân binh chứng cứ, chỉ vị tướng dẫn đầu :
“Làm đúng lời bệ hạ dặn, khiến Lục gia phụ tử c.h.ế.t ở đây,
tất thăng quan tiến tước.”
Bởi , Lục Uyển mới ôm chí tử, một kiếm đ.â.m thẳng tim Phó Dục Tu.
Phó Dục Tu lớn, đến nỗi ho máu:
“Lúc đó, Lục gia công cao chấn chủ!
Thiên hạ là của trẫm!
Họ nắm binh quyền Lục gia mà chịu giao,
trẫm chỉ còn cách lấy mạng họ!”
“Là họ sai!
Muốn dùng binh quyền đè đầu trẫm, thể!
Trẫm cho phép!”
Lại là một mùa thu, lá ngoài cửa đều vàng úa.
Ta hỏi khẽ:
“Bệ hạ, ngài tên chăng?”
“Còn Hiền phi, Đức phi, Thục phi —
ngài tên thật của họ ?”
Phó Dục Tu nheo mắt, ngờ vực hiểu vì hỏi .
Ta khẽ chua xót:
“Ngài chẳng tên chúng ,
mà hủy cả cuộc đời chúng .
Xem xem, Phó Dục Tu — ngài độc ác đến nhường nào.”
“Trong lòng ngài chỉ Lý Ủy Ủy.
vì ngai vàng, ngài phản bội nàng hết đến khác.
Ngài thật sự yêu nàng ?”
“Không.
Phó Dục Tu, ngài chỉ yêu chính .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoang-de-muon-doc-sung-quy-phi-ta-de-han-tu-va-long-bao/8.html.]
Phó Dục Tu giận dữ cực độ,
xô vỡ bình hoa cạnh giường, mảnh sứ văng tứ tán:
“Ngươi bậy!
Trẫm yêu nàng!
Trẫm cả đời chỉ yêu nàng thôi!”
Ta yên, dần biến dạng bởi cơn điên loạn.
“Ngài yêu Lý Ủy Ủy thế lực hậu thuẫn,
vì như thế sẽ uy h.i.ế.p ngai vàng của ngài.
Nếu thật lòng yêu nàng,
ngài chẳng thu nạp phi tần, sủng hạnh hết đến khác.”
Giọt lệ lăn khỏi mắt :
“Là nàng… nàng tự ý nhảy xuống hồ,
nên mới mất khả năng sinh nở…
Trẫm chỉ vì hoàng tự nối dòng…
Trẫm sai, là nàng ghen tuông…”
Ta chẳng buồn thêm.
Kẻ như , suốt đời chẳng bao giờ nhận sai.
“Bệ hạ,” khẽ ,
“Ngài thể con —
là vì Quý phi hạ d.ư.ợ.c ngài.”
Lời , chính là đ.â.m thẳng tim —
để c.h.ế.t trong thống khổ tột cùng.
Phó Dục Tu c.h.ế.t ngày rơi trận tuyết đầu mùa.
Cả hoàng cung, ai rơi một giọt lệ.
Hoàng tử duy nhất lên ngôi — Tư An.
Còn , trở thành Thái hậu.
Chiếu đầu tiên của tân đế là chiếu tội của tiên đế,
tự nhận tội ác của Phó Dục Tu:
tàn hại trung lương, thương lòng bách tính.
Từ đó, mộ phần Lục gia mỗi năm đều hàng ngàn dân chúng đến tế,
còn hoàng lăng tiên đế thì thường thứ dơ bẩn ném .
Giờ đây, Thục phi — , là Thục Thái phi — ngẩn ngơ bên bàn lá bài:
“Giờ thì hai thiếu hai .”
“Không Oanh Thời cùng nàng yêu giờ sống thế nào…”
Nghe , Thái thường khanh từng thành .
Hắn tự đ.á.n.h gãy chân trái, thành kẻ tàn phế.
Tiểu quận chúa vì thế cũng hủy hôn, gả cho ai nữa.
Nửa năm khi tiên đế mất,
Đức Thái phi cũng “qua đời vì bệnh”.
Ta nàng cuối, nhẹ thở dài:
“Nhược Nghi, đến giúp lo tang sự .”
Chúng đều tên —
Ta là Giang Lê Nhĩ,
nàng là Lục Uyển,
là Lâm Oanh Thời,
là Lưu Nhược Nghi.
Không Hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi, Thục phi.
Mười hai năm , Tư An thể tự xử lý triều chính,
chẳng cần bận tâm nữa.
Phụ khen:
“Không hổ là dòng m.á.u Lục gia,
văn trị võ lược đều xuất sắc,
tương lai tất là minh quân.”
Đôi khi Tư An vẫn kéo ghế nhỏ cạnh :
“Mẫu hậu, con chuyện về Lục gia quân.
Nhất là chuyện của con — vị hùng Lục Tứ.”
Ta cùng Nhược Nghi ghế tre nắng ở Từ Ninh cung,
gió thổi nhẹ qua hiên, hoa lê khẽ lay.
Nàng sang hỏi:
“Lê Nhĩ, vẫn nàng kể chuyện của nàng và Lục tiểu tướng quân.
Nói xem, hai định tình thế nào?”
Ta nhắm mắt, để mặc ký ức ùa về.
Hình như là tán lê hoa trắng,
nắm lấy tay , giọng nghiêm mà dịu:
“Nhĩ Nhĩ, thích nàng.”
Hết.
Một kết thúc như sương tuyết — lặng lẽ, bi thương mà kiêu hãnh.
Người c.h.ế.t trong tro tàn của tình và quyền,
chỉ còn hương lê nhạt, và nỗi nhớ chẳng tàn phai.