3.
Kết hôn được nửa năm, Hoắc Dự Minh thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi là mười ngày nửa tháng.
Chỉ cần anh đi công tác, tôi lại tranh thủ chạy về nhà.
Nhân tiện cũng ghé qua nhà chồng để duy trì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Thời gian hai vợ chồng ở riêng với nhau thật sự không nhiều, nhiều nhất là buổi tối cùng nhau… hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng.
Thành ra đến giờ, hình tượng hiền thê lương mẫu của tôi trong mắt anh vẫn chắc như bàn thạch.
Tôi thật sự không ngờ lại chạm mặt anh ở quán bar hôm nay.
Dù sao thì ai mà muốn cái hình tượng mình dày công dựng lên đổ sụp chỉ trong một đêm chứ?
Anh bạn chí cốt của Hoắc Dự Minh đúng là chuyên gia gây chuyện, vừa thấy tôi là chọc liền:
“Trước anh không chịu dắt chị dâu ra chơi, giờ thì chị dâu tự ra luôn. Cùng uống một ly nha?”
Hoắc Dự Minh nhìn tôi.
Rõ ràng lỗi là của tôi. Nhưng tôi đang gánh cái hình tượng vợ đảm mẹ hiền, chồng là trời, vợ là đất, ai dám khai mình hay lượn lờ quán bar chứ!
Trước đây mỗi lần anh mời tôi đi uống với bạn, tôi đều giả bộ thùy mị mà khéo léo từ chối.
Mấu chốt ở đây là tôi rất biết điều. Hôn nhân không có tình cảm thì tôi cứ làm tròn vai của mình là được.
Giao lưu với bạn bè anh? Không cần thiết.
Tôi đeo lên gương mặt dịu dàng đoan trang, cười nhẹ:
“Chồng tôi hình như mệt rồi. Tôi phải về nấu nước cho anh ấy tắm.”
Hoắc Dự Minh cũng khách sáo nói để lần khác, chắc đang đợi về nhà để xử tôi.
Trên đường về, tôi cố gắng gỡ gạc chút thể diện:
“Thật ra là hôm nay em bị mấy đứa bạn ép đi đấy. Họ bảo em kết hôn không kèn không trống, nhất định bắt em ăn mặc như thế này đi bar ra vẻ một chút.”
Anh đáp: “Không cần giải thích, bà xã Hoắc.”
Lúc dừng đèn đỏ, anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Em tưởng anh thật sự muốn tìm một hiền thê lương mẫu à?”
Ờ thì... cái bài đăng tuyển vợ đó, tôi cũng chỉ đoán mò theo dữ liệu trên mạng thôi mà.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Ý anh là không phải muốn tìm kiểu vợ ngoan về nuôi sao?
“Nhưng mà ăn mặc thế này anh vẫn không đồng ý lắm.”
Khóe môi anh nhếch lên rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại sắc như dao:
“Áo thì quá ngắn, để hở bụng cả buổi dễ nhiễm lạnh. Anh nhớ không lầm thì em hay bị đau bụng mỗi lần đến tháng, đúng không?”
“Còn váy tuy đẹp thật, nhưng bar là nơi rắc rối. Người có ý đồ xấu không ít. Mà em lại đi một mình, anh thì thường xuyên vắng mặt, không thể lúc nào cũng bảo vệ em được.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng là đàn ông trưởng thành đáng yêu quá, hiểu chuyện, tinh tế, còn khiến người ta cảm thấy được yêu thương.
Cho đến khi…
“Cuối cùng, tại sao em lại đi đồn anh là ông chú già yếu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoac-phu-nhan-dung-gia-vo-nua/chuong-2.html.]
...Xin lỗi anh, em xin rút lại mọi lời khen lúc nãy.
Tôi xắn tay, vẻ mặt khó xử.
Đèn xanh bật lên, cùng lúc đó, anh cũng bắt đầu tự kiểm điểm:
“Chẳng lẽ... là do cơ thể anh khiến em không hài lòng sao?”
4.
Mặt tôi đỏ bừng.
Trong đầu toàn là mấy hình ảnh bị dán mác “cấm dưới 18 tuổi”.
Làm sao mà không hài lòng được chứ?
Anh ấy vừa khoẻ mạnh, vừa chu đáo tận tình!
Về đến nhà.
Trong nhà trống huơ trống hoác.
“Người giúp việc đâu rồi?”
Tôi vội giải thích:
“Em hay về nhà mình, người giúp việc ở đây cũng không cần thiết lắm.”
Nên đã cho nghỉ rồi.
Hoắc Dự Minh gật đầu, không nói gì thêm.
Tôi nhập vai hiền thê lương mẫu, ngoan ngoãn cởi áo khoác cho anh, giúp anh thay đồ.
Anh cũng phối hợp cúi đầu, nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt vào tôi.
Trong nhà chỉ có hai người, bầu không khí mờ ám ấy chẳng cần ai châm ngòi cũng tự lan toả.
Huống hồ hôm nay tôi lại ăn mặc táo bạo như thế, khác hoàn toàn với hình tượng thường ngày anh thấy.
Còn anh thì cũng không giống như mọi lần dịu dàng săn sóc nữa, mà lại…
Trở nên bá đạo và chủ động đến mức khiến tôi không đỡ nổi.
Đèn đóm lờ mờ, không biết từ lúc nào mà đã sang ngày hôm sau.
“Hoắc phu nhân, hôm nay theo anh về nhà thăm ba vợ.”
Tôi lập tức chui tọt vào chăn, đầu chưa tỉnh mà miệng đã chạy trước:
“...Không nghe không nghe, rùa đọc kinh!”
Hoắc tiên sinh: “…”
Tôi bị kéo ra khỏi chăn, yếu ớt như bông, người mềm nhũn tựa vào lòng anh.
Vòng n.g.ự.c rắn chắc của anh, thật dễ chịu!
Nhưng Hoắc Dự Minh hôm nay lại không hề bị nhan sắc của tôi mê hoặc, nhất quyết kéo tôi dậy:
“Tối qua em chẳng phải đã đồng ý với anh rồi sao?”
…Hả? Đồng ý cái gì cơ?
Anh tin cả lời nói trên giường à?