10.
“Khanh Khanh, hôm nay nàng cảm thấy thế nào?”
Diệp Cẩm Hạo mang đồ ăn tới. Ta ngang qua y xuống cạnh cửa sổ.
Phần bụng nhô lên, cơ thể ngày càng dễ mệt mỏi.
Ở đây có một rổ Pandas
“Mấy ngày là sai. Ta xin nàng. Khanh Khanh đừng để bụng.”
Diệp Cẩm Hạo luôn miệng xin . so với việc y chung thủy, còn chuyện quan trọng hơn cần chứng thực.
“Ta yên tĩnh một .”
Diệp Cẩm Hạo mở miệng gì đó, nhưng do dự một lúc rụt tay về.
“Được. Nàng nghỉ ngơi .”
Ta ghé sát khe cửa. Y bước khỏi phòng vài bước thì ngoái , thì thầm với thị nữ xong mới rời .
Thị nữ đẩy cửa , trông thấy định ngoài liền vội vã chạy tới.
“Ta tới thiên lao xem xem, ngươi cần theo.”
“Nơi đó giam giữ ít yêu quái, một tiểu thư an . Tốt nhất là để nô tỳ cùng .”
“Ngươi tên Ân Nhi?”
“Dạ .”
“Ngươi xinh lắm, chiếc trâm tặng cho ngươi.”
Ta lấy một cây trâm từ hộp trang sức. Nó là chiếc quý giá nhất mà lúc còn sống phụ tặng cho .
Mắt Ân Nhi sáng lên: “Vật quá quý giá, nô tỳ thể nhận…”
“Ta bây giờ còn là đại thiểu thư nữa, chẳng gì gọi là quý giá cả. Ngươi cứ gữ lấy .”
Ân Nhi nhận lấy trâm cài và tự giác theo . Lúc từ thiên lao về thì viện cớ khỏe mà rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoa-duong-xa/10.html.]
Cây trâm đó khả năng tự động truy vết. Nó vốn phụ tạo vì sự an của .
Ân Nhi thẳng tới chỗ Diệp Cẩm Hạo.
Quả nhiên, y phái theo dõi .
Đến tối, Diệp Cẩm Hạo tới, câu đầu tiên y chính là hỏi hôm nay .
“Thiên lao dày đặc lệ khí, Khanh Khanh nên tránh đến đó thì hơn.”
“Chàng gặp Lục Phong ngày đại hôn ư?”
“Nào , ở sảnh đón khách suốt. Sau đó ngoài cho tỉnh rượu, lúc về thì tên súc sinh đánh lén. Tại Khanh Khanh hỏi như ?”
“Ta đang nghĩ, nếu khi ở đó thì .”
Mắt Diệp Cẩm Hạo tối sầm, xin .
Y ở với nhưng chán nản rời khi từ chối.
Nhìn bóng lưng Diệp Cẩm Hạo, siết chặt hai hạt huyết châu trong tay.
Trong tràng cảnh hạt châu tái hiện, y và Lục Phong gặp sự kiện hôm đó. Rồi hiểu vì hình ảnh chợt trở nên mơ hồ, huyết châu mất tác dụng.
Diệp Cẩm Hạo vẫn luôn mang thù với loài yêu, y chuyện của mẫu ?”
Đầu ó c càng thêm choáng váng, lờ mờ thấy ngoài phòng.
Có lẽ do mang thai mà cơ thể gần đây mỏi mệt và yếu ớt nhiều.
Buổi tối, Ân Nhi mang thuốc dưỡng thai tới, bảo là Diệp Cẩm Hạo sai chuẩn .
“Cứ để đó , uống .”
Đợi Ân Nhi khỏi, bèn đổ hết chén thuốc chậu hoa. Cành lá vốn xanh mướt bỗng chuyển sang vàng úa.
Chén trong tay rơi xuống đất vỡ vụn
. Tiếng Ân Nhi lo lắng từ ngoài vọng .
“Không . Ta trượt tay.”