Hẹn Ước Cõi Âm - Chương 9, 10

Cập nhật lúc: 2025-09-14 13:02:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm những tia nắng bắt đầu từ bên ngoài rọi , những tiếng gà gáy vang lên, A Yên chiếc giường gỗ thức dậy với khuôn mặt nhợt nhạt .

 

 

 

Cô hốt hoảng xung quanh khi nhớ những chuyện diễn đối với cô trong hôm , A Yên lo sợ nhưng ngược là cô đang một chiếc giường bằng gỗ trải đầy lá tranh ấm áp .

 

 

 

hiểu rõ chuyện gì diễn với bố , cô chỉ còn nhớ bố một đàn ông hất bỏng lên trung đó bóp cổ cho đến chiết, lúc c.h.ế.t m.á.u từ miệng cùng ánh mắt thảm thương của ông cô mà dùng sinh lực cuối cùng :

 

 

 

"Con hãy mau chạy khỏi đây "

 

 

 

Còn của cô vì cứu cô mà bây giờ trở nên như thế nào, sống c.h.ế.t điều rõ, cô dùng đôi tay bịt mắt cho bố , cùng phận bây giờ và cả mai sẽ , những tiếng khúc Khích vang dội cả một góc phòng.

 

 

 

Từ bên ngoài một ông lão bước , ánh mắt hiền hậu cùng bộ đồ đơn sơ, tỏ sự thiện gần gũi một cách kỳ lạ, A Yên nghỉ hình như đó là một ông lão .

 

 

 

Ông bước đến một lúc một gần cô hơn, A Yên mặc dù cảm giác ông , nhưng vẫn rụt rè đề phòng mà xích sát bức tường .

 

 

 

Ông mỉm với đôi mắt long lanh, cô đôi bàn tay bắt đầu đưa lên, như cô chạm tay ông .

 

 

 

"Con đừng sợ, cứu con trong khu rừng , nếu thì lúc cũng con sẽ ?"

 

 

 

A Yên lâu nước mắt nỗi sợ của cô cũng dần xoa dịu, A Yên đưa đôi bàn tay của chạm đôi tay ấm áp của ông , khuôn mặt ngây thơ cùng sự ngơ ngác của một đứa bé chỉ mới mười tuổi như cô, A Yên bắt đầu hỏi ông lão về những việc khi ngất :

 

 

 

"Lúc cứu con ông thấy một phụ nữ nào, bờ môi đào, hình thon thả, mái tóc bay phấp phới phủ tới lưng , và con ở đây nhiều ngày , ông là ai chứ đây là ?"

 

 

 

Cô cũng đỡ sợ hơn và cũng đề phòng lắm, ông chỉ thở dài một cái đó kể :

 

 

 

"Ta cũng rõ nữa, chẳng qua là nhặt con đang ngất trong một đám cỏ, thấy mang con về đây chăm sóc và chuyện cứ như cho đến giờ .

 

 

 

Còn việc con thắc mắc về thì, là một ông lão gia đình, tên là Quyên Đỗ và đây là Vạn sơn lý cũng là một cô nhi viện, tại nơi đây đang nuôi dữ một đám trẻ cũng như con"

 

 

 

A Yên buồn bã cô ủ rũ vì một thông tin gì về , thấy Quyên Đỗ cạnh cô ông xoa đầu an ủi cô .

 

 

 

"Không sẽ giúp con tìm , thôi chắc con cũng đói nhỉ, để lấy nước cho con rửa mặt và một ít đồ cho con ăn nhé !"

 

 

 

Quyên Đỗ bước khỏi phòng, còn A Yên thì đó ông nở một nụ :

 

 

 

"Cá cắn câu, và đừng hòng thoát khỏi nơi đây"

 

 

 

Tiếng cách cửa gỗ bắt đầu đóng sầm , A Yên gì khác cô tiếp tục nhớ những đoạn ký ức về gia đình .

 

 

 

Cánh cửa mở một nữa, lúc Quyên Đỗ bước ông A Yên mỉm , tay cầm một chậu nước đó ông tiến gần cái bàn mà để nó xuống , cánh cửa lúc đóng một nữa, A Yên dậy cô đưa tay chạm nước, từ từ đưa lên mặt, những giọt nước nhiễu xuống, cô xoa xoa mặt mà mỉm .

 

 

 

Sau đó cô bước đến chiếc giường , cô thấy một tấm gương cùng chiếc lược gương, A Yên tỏ hứng thú cô bắt đầu đặt chiếc gương đối diện với lấy, cùng chiếc lược cứ từ từ lên xuống trong bộ tóc óng ả .

 

 

 

Rồi bắt đầu trong chiếc gương một mái tóc vàng đang dần dài , nó quấn lấy cô còn bên trong là một phụ nữ, với làn da trắng mái tóc vàng đôi môi đỏ cùng nụ ngọt ngào, đang thì thầm và kéo cô .

 

 

 

A Yên đờ những sợi tóc một dài hơn, chớp mắt nó bao phân nửa cô, Quyên Đỗ còn đang vui vẻ trong mâm cơm bước phòng, thấy cảnh tượng đó ông thể dữ bình tĩnh, ông hét lớn lên mà mâm cơm rơi xuống đất :

 

 

 

"Người tính ? Không ! Hãy mau thả con bé , thì sẽ đánh hồn bay phách lạc "

 

 

 

Một nụ vang lên nó dội trong sự đắc ý của ả :

 

"Người tưởng dễ dàng theo lời ? Với cũng sợ những lời đe dọ đấy , phong ấn trong đây lâu , nếu đồng ý thả thì còn cho một cơ hội để ở cạnh nó"

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hen-uoc-coi-am/chuong-9-10.html.]

 

Quyên Đỗ chỉ mỉm ông dùng tay của tạo một ánh sáng, từ trong chiếc gương một làn ánh sáng thoát , hiện hình của ả, ả nhớ : ả chính là một con nhưng vì lỡ trao lòng yêu ông , lợi dụng giam dữ trở thành ma gương, đối với ông ả chỉ một mối thù thể nào xóa bỏ .

Ep 1 :

 

 

 

"Rồi hãy mau đưa đứa bé đây !"

 

 

 

Nụ ma mị, các mái tóc vàng bay đến gần ông, nó quấn lấy chặt cơ thể của ông, ông cố vùng vẫy :

 

 

 

"Được hôm nay và ngươi sẽ bắt đầu kết thúc tất cả các ân oán"

 

 

Tài

 

Quyên Đỗ chỉ mỉm trầm trầm cô, còn cô thì khéo ông xích đến gần, những nụ ma mị cùng các biểu cảm khuôn mặt, lộ sự hung hãn tức giận, bà và ông đối diện :

 

 

 

"Người kết thúc trò chơi ?

 

Ta nhân nhượng nhiều đấy, nếu điều thì hãy trở nơi thuộc về, còn thì !"

 

 

 

vẫn sợ ánh mắt hận thù quát : "Thì cũng chỉ là một con vật nhỏ trong tay , sẽ nào"

 

 

 

Vừa những lời xong một ngọn lửa bùng lên khắp Quyên Đỗ, m.á.u tóc dần cháy rụi, bà la hét ôm đầu xuống đất mà lăn lóc sàn nhà :

 

 

 

"Không...Không mái tóc của chứ ? Người là ma gương bọn dùng tóc để tu luyện ? Người dám với hả"

 

 

 

Người mắt bà lăng dài, lúc A Yên bất tỉnh cô ngay ngắn chiếc giường, chiếc lược tan chảy, chiếc gương mẻ tự vỡ .

 

 

 

Đầu bà chỉ còn một màu đen vụ cháy, còn ông thì bước đến dùng nước tạc bà, đó từ cánh tay biến một thanh kiếm, bà trợn mắt trong hoảng sợ .

 

 

 

"Không ông gì, xin ông hãy tha cho , sai sẽ ngoan ngoãn ở trong chiếc gương mà"

 

 

 

Ông lạnh nhạt một thứ gì đó khiến bà đau đớn, bà la lên hình bốc lửa bà co mà lên cơn co giật, thanh kiếm của ông đ.â.m xuyên qua lòng n.g.ự.c đ.â.m sâu tim, bà dần dần tan biến trong chiếc gương mà biến mất .

 

 

 

"Ta lễ tình phu thê những nàng , mà chọn con đường c.h.ế.t thôi thì như , nàng c.h.ế.t là cách nhất cho nàng".

 

 

 

Quyên Đỗ A Yên ông lạnh lùng thu hồi thanh kiếm , thành những hạt nhỏ li ti bay ống áo, ông bước khỏi phòng mà cánh cửa dần khép .

 

 

 

Ep 2 .

 

 

 

A Yên tỉnh giấc, lúc ngủ cô mơ thấy một cơn ác mộng, đó chính là việc mà ông lão tên Quyên Đỗ đêm hôm qua với phụ nữ , đầu tóc cô bù xù ánh mắt long lanh xen lẫn sự sợ hãi, cô xung quanh coi thử giống với những gì .

 

 

 

Thì thứ vẫn bình thường chẳng gì cả, tất cả chỉ là bốn góc tường cùng cái bàn, ngay cả chậu nước cùng đồ ăn hôm qua vẫn còn nguyên, A Yên cùng đỡ lo hơn, cô nhắm mắt cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh vì lúc nào của cô vẫn với cô như .

 

 

 

Ký ức bỗng chợt ùa về cùng niềm vui khi ở bên cạnh bà, bà luôn bên cạnh an ủi chăm sóc cho cô mặc dù chuyện gì xảy nữa, bà luôn :

 

 

 

"Nếu con gặp một điều gì đó khó sử trong lo sợ, thì hãy nhắm mắt hít thở thật sâu nghĩa về , sẽ luôn ở cạnh dù con ở "

 

 

 

A Yên bật từng giọt nước mắt rơi xuống, cô vén áo lên lâu ước cả một mảnh tay áo, cô phía bên ngoài cánh cửa đang dần mở ông lão Quyên Đỗ bước vẫn là vẻ thiện , ông cầm một mâm cơm mới .

 

 

 

Bỏ mâm cơm xuống bàn ông bước đến gần A Yên, đó dùng tay của lau những giọt nước mắt lăn dài má cô, A Yên cảm nhận sự ấm áp mà ôm ông khúc khích, ông với vẻ mặt đầy biểu cảm như hiểu thấu cô .

 

 

 

Ông ôm chặt cô vuốt ve và vỗ về an ủi cô : "Con ? Chắc nhớ gia đình ? Không nữa sẽ , đừng lo lắng sẽ một ngày và con sẽ tìm gia đình của con"

 

 

 

A Yên mỉm đó dần dần buông ông , ông Quyên Đỗ lúc cũng mỉm theo cảm xúc nụ vui vẻ tỏ khiến A Yên tưởng rằng tất cả điều là cho .

 

 

 

, nụ là một bí mật che

đậy, trong thắng lợi của ông mà cô vẫn hề chính là con mồi của ông .

Loading...