15
Bùi Hạo tuyên án tử hình, và chọn kháng cáo.
Tống Vấn Âm cách đầy mười mét, phán quyết, và bất ngờ lên.
Thật là một kẻ ngốc.
Sống bằng phận của khác, yêu bằng phận của khác, nhưng dùng chính phận của để trả thù cho , tuyên án tử hình.
Sao ngốc đến .
Cho đến khi Bùi Hạo thi hành án tử, Tống Vấn Âm một gặp , chỉ là từ đủ nguồn tin, cô dò hỏi xem sống trong thời gian hoãn thi hành án.
Khi sự thật, Tống Vấn Âm dùng phận gì để gặp , lấy tư thế nào để với hai chữ “xin .”
Là với phận của Tống Dao, Bùi Nghi bắt nạt gặp , là với phận của Tống Vấn Âm, yêu trong từng ngày từng giờ, gặp .
Cô cảm thấy còn mặt mũi để gặp nữa.
Tống Dao ghét Bùi Nghi, nhưng Tống Vấn Âm yêu Bùi Hạo.
Ngày Bùi Hạo thi hành án tử, bầu trời xanh ngắt, sạch sẽ, như là ngày Tống Vấn Âm đầu tiên đến gặp , với tóc đuôi ngựa cao tung bay, giống như ngày cô mặc đồng phục học sinh sạch sẽ bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hen-gap-lai-kiep-sau/15.html.]
Tiếng s.ú.n.g vang lên chói tai, xé nát bầu trời, chỉ còn một gian mờ mịt đầy sương mù.
Ông lão hàng xóm giờ già yếu, chỉ còn hai chiếc răng, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện của Bùi Hạo, bất ngờ thêm vài câu.
“Bùi Hạo…Thị Trấn… U… Vấn Âm … nuôi mèo.”
Sau , ở một ngôi nhà nhỏ tại U Thị, một cô gái sống cùng một con mèo tên “Bùi Hạo.”
Cô gái bán căn nhà ở thành phố lớn, dọn đến đây, mỗi ngày chỉ ăn và ngủ, gì ngoài việc chiếc ghế xích đu, ôm con mèo cam, hát khẽ một bài hát.
Rồi nhiều năm, mùa xuân đến, chim chóc líu lo, một bà lão trong chiếc ghế xích đu, ôm một con mèo cam mới, hát vang bài hát cũ mà cô hát hàng chục năm .
Con mèo cam ngẩng đầu lên, ngơ ngác bà lão gọi “Bùi Hạo,” nhưng chỉ thể kêu một tiếng “meo.”
“Bùi Hạo, hỏi em yêu , là Bùi Nghi, câu hỏi đó giờ em thể trả lời .”
“Trước đây em Bùi Nghi và Lâm Song bắt nạt đến mức tàn nhẫn, lẽ cả đời em dùng hết may mắn để gặp .”
“Em nuôi nhiều mèo cam cho , căn nhà nhỏ ở Thị Trấn U em cũng chăm sóc thỏa.”
“Chờ khi nào thời gian, thăm em một nhé.”
- Hoàn văn -