Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm mới hơn 5 giờ, Vương Nhị Nha thức dậy để chuẩn đồng với Vương Trung.
Hồ Tú Lâm cũng dậy sớm nấu ăn cho cả nhà. Phần của Vương Trung là một tô mì thịt bò lớn, còn của Vương Nhị Nha chỉ một cái màn thầu lạnh cứng. Cô nhịn mà sang tô mì ở đối diện. Hồ Tú Lâm thấy thế liền quát to:
-Nhìn cái gì! Mày là con gái, ăn như thế là đủ !
Vương Trung cũng hừ lạnh một tiếng, đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
-Đồ vô dụng như mày mà cũng ăn cái ? Mày tạo phản đúng !
Vương Nhị Nha vội cụp đầu ăn màn thầu, lí nhí :
-Con …
Thấy Vương Nhị Nha như thế, Vương Trung mới hài lòng ăn mì tiếp. Mới ăn mấy đũa liền thấy một con ruồi to bằng đầu đũa lơ lửng trong tô. Ông tức giận sang mắng Hồ Tú Lâm:
-Bà nấu kiểu gì ? Có ruồi ở trong mì !
Hồ Tú Lâm thèm quan tâm, xùy một tiếng:
-Vứt là . nấu kỹ lắm, vi khuẩn gì cũng c.h.ế.t toi cả thôi.
Vương Trung thầm mắng một câu “Xui xẻo!” vứt con ruồi trong tô , tiếp tục ăn mì. Hắn từ lâu quen thói keo kiệt, sẽ vì một con ruồi mà vứt cả một tô mì thịt bò lớn như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/he-liet-ke-an-hon-ruoi-xac/chuong-2.html.]
Không ai trong nhà chú ý tới Vương Nhị Nha đang cúi đầu ăn màn thầu khóe miệng chợt nhếch lên.
6 giờ, hai cha con cũng đồng. Vương Trung tuy thường ngày luôn oang oang bản là trụ cột chính của gia đình, nhưng thực chất là kẻ ham ăn lười . Mới một lát ông than thở đau lưng mỏi gối, bắt Vương Nhị Nha luôn phần còn của .
Vương Trung gốc cây nhàn nhã phe phẩy cái quạt tay, chỉ khi nào thấy bóng thấp thoáng từ xa, ông mới dậy xuống ruộng vờ vịt thêm một hồi. Ông tuy ham ăn lười , nhưng sĩ diện, trong thôn nhạo.
Mấy tháng Vương Nhị Nha, việc đồng áng đều đổ lên vai ông khiến ông hết sức mệt mỏi. ông nỡ gọi đứa con trai cưng của chịu khổ, nên chỉ thể cắn răng chịu đựng.
Vương Nhị Nha ở ruộng cặm cụi việc. Trên đầu nắng như đổ lửa trút lên đầu cô. Giữa trưa, Hồ Tú Lâm mang cơm , cô mới nghỉ ngơi một lát. Khi cô đến lấy đồ ăn trưa, Hồ Tú Lâm cùng Vương Trung cùng lúc bịt mũi, ghét bỏ :
-Sao mày thối thế? Như mùi xác thối !
-Lúc nãy con đạp xác một con ếch. - Vương Nhị Nha giải thích.
Bữa trưa của cô chỉ một chén cơm nguội với một nhúm muối nhỏ. Còn của Vương Trung thì hết sức đầy đủ, cơm nóng, thịt kho cùng một bát canh rau.
Vương Trung hào hứng ăn cơm, nhưng gắp một miếng thịt lên liền thấy ở một con ruồi. Ông nổi giận đùng đùng quát Hồ Tú Lâm:
-Lại ruồi nữa ! Bà thể cẩn thận hơn hả?
-Trong nhà nhiều việc như , lâu lâu sơ sót một chút ! Lúc nãy với Diệu Tổ cũng ăn , vẫn ngon, đau bụng !