Hệ Liệt Kẻ Ăn Hồn: Ruồi Xác - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-07 15:15:03
Lượt xem: 1
Trong thôn Bình Minh xảy một chuyện hết sức khó tin. Nhị Nha nhà họ Vương mấy tháng trượt chân té xuống núi c.h.ế.t mất xác, gia đình tổ chức tang lễ xong xuôi đàng hoàng, hôm nay về.
Vương Nhị Nha buổi sáng đến đầu làng, trông thấy còn hét lên tưởng là ma. Rất nhiều nhà gần đó ùa xem, thấy cái bóng của cô in rõ mặt đất mới tin là cô còn sống.
Người trong thôn đều đến nhà họ Vương chúc mừng, cảm thán ngừng.
-Đứa nhỏ đúng là phúc lớn mạng lớn nha. Vách núi cao thế mà vẫn bình an vô sự.
- đúng. Mấy tháng , còn tưởng là gấu ăn hết chứ!
Những xung quanh rôm rả ngừng, ai để ý đến ba nhà họ Vương sắc mặt tái mét, con ngươi trợn trừng.
nhanh, Hồ Tú Lâm liền rưng rưng nước mắt tiến tới ôm lấy Vương Nhị Nha.
-Con ơi, con lo quá. Con nhớ hôm đó xảy chuyện gì ? Sao con té xuống núi như ?
Vương Nhị Nha nhào lòng to, :
-Mẹ ơi, con cũng nhớ nữa. Con nhớ tối đó con lên giường ngủ , đó đau mà giật tỉnh thì thấy rơi xuống vách đá . Có khi nào con mộng du ?
-Chắc là . Lúc nhỏ nhớ con cũng từng mộng du mấy . - Hồ Tú Lâm thuận nước đẩy thuyền đáp.
Trong lòng bà lúc thở phào nhẹ nhõm. May quá, nó nhớ gì cả.
Chủ nhà họ Vương là Vương Trung hai chuyện xong sắc mặt trở nên hơn nhiều. Lấy cớ Vương Nhị Nha mệt mỏi cần nghỉ ngơi để giải tán những dân làng đang tụ tập xung quanh.
Vương Diệu Tổ, em trai của Vương Nhị Nha đang nghĩ gì, hai mắt láo liên chằm chằm cô, ánh mắt toát vẻ tà ác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/he-liet-ke-an-hon-ruoi-xac/chuong-1.html.]
Cả gia đình nhà họ Vương nhanh đều nhà. Vương Nhị Nha chút choáng đầu, mau chóng về phòng nghỉ ngơi. Phòng của cô là cái nhà kho ở cuối hành lang, nhỏ hẹp và đầy bụi bặm. Mới "chết" mấy tháng mà bên trong chất đầy tạp vật, khiến nơi vốn chật chội nay càng chật chội hơn.
Vương Nhị Nha lách qua đống tạp vật đến cái giường rộng đầy 1 mét của , tùy tiện phủi bụi một chút lên, nhanh ngủ .
Ngoài phòng khách, Vương Trung, Hồ Tú Lâm cũng Vương Diệu Tổ chúi đầu chuyện, sắc mặt hết sức nghiêm trọng.
-Lão Vương, lúc đó ông kiểm tra kỹ mà đúng ?
-Tất nhiên ! kiểm tra kỹ, lúc đó nó ngừng thở .
-Vậy bây giờ là thế nào? Lúc nãy ông cũng thấy , nó vẫn còn sống đó!
Vương Diệu Tổ cúi đầu gõ gõ điện thoại, đó ngẩng đầu tự tin :
-Bố, , con . Lúc đó cô con với Nhạc chơi xong sốc quá nên lâm trạng thái c.h.ế.t giả. Sau đó lúc chúng vứt xuống núi, va đập đó gây kích thích nên mới tỉnh .
-Cô chẳng nhớ gì cả, chắc là mất trí nhớ . Vậy cũng , chúng cần lo lắng gì nữa.
Vương Trung và Hồ Tú Lâm tin tưởng đứa con trai cưng của . Con trai họ thông minh như thế, chắc chắn sai !
Buổi tối, khi Vương Nhị Nha tỉnh thì cả nhà họ Vương ăn uống xong xuôi, chỉ chừa cho cô chút cơm thừa canh cặn. Hồ Tú Lâm trông thấy cô liền dùng giọng điệu lệnh :
-Nghỉ như thế là đủ , ăn xong nhớ dọn dẹp, chẻ củi cho tao. Ngày mai cùng ba mày đồng , đồ vô dụng.
Thái độ của Hồ Tú Lâm lúc so với lúc sáng thực sự là ngoắt 180 độ. Đây mới là cảnh thật sự của Vương Nhị Nha. Tất cả yêu thương dịu dàng lúc sáng chẳng qua chỉ là giả vờ. Cô quá quen với việc , ngoan ngoãn gật đầu.