"Minh Vấn Thu, ngươi gì, rằng ngươi từng để mắt đến , rằng là chủ động tiếp cận ngươi. , dù chỉ một chữ!"
Dương Hành từ từ rút thanh trường kiếm , một tay chỉ thẳng : "Ngươi càng , càng cảm thấy ngươi đang nhục mạ !"
Ta dám tin: "Ngươi g.i.ế.c ?"
Dương Hành lạnh lùng đ.â.m kiếm tới. Ngay khi mũi kiếm sắp chạm , cổ tay nàng đột ngột bẻ quặt , khiến thanh kiếm trong tay nàng rơi xuống đất.
Những thị vệ bên ngoài lặng lẽ cắt cổ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Các cao thủ cài Thôi phủ nhanh chóng vượt qua cửa sổ, chế ngự Dương Hành và của nàng.
"Ngươi phái theo dõi ?"
Dương Hành một tay ôm bụng, lùi về phía góc phòng, va đổ bình hoa chiếc ghế cao.
"Ngươi thể tin, nhưng cử theo dõi ngươi là để bảo vệ ngươi."
Ta cúi xuống nhặt thanh kiếm của nàng.
"Vậy nên, dù đối với ngươi thế nào cũng chẳng ích gì, vì điều ngươi chỉ là đàn ông đó. Điều kiện để ngươi thiện với , là yêu ngươi tuyệt đối, và đe dọa đến cái gọi là… tình yêu của ngươi?"
Sắc mặt Dương Hành trắng bệch. Nàng lùi , tay trái chống lên tường, cố tránh xa thanh kiếm trong tay .
"Minh Vấn Thu! Đừng giả vờ nữa! Nếu ngươi thực sự với , thì hãy tránh xa Thôi Tống!"
Nàng cắn chặt môi, ngẩng cao đầu, giọng chua chát và sắc lạnh: "Chả trách, các tỷ của ngươi đều cận với ngươi, cũng chả trách, Lý Huyền Ca bỏ rơi ngươi mà chạy!"
Ánh nến chập chờn, một tia sáng bạc lướt qua.
"Ta ghét nhất là khác tỷ của ."
Dương Hành né tránh nhát kiếm, ngã xuống góc tường, nhắm chặt mắt, run rẩy.
"Nếu ngươi g.i.ế.c , Thôi Tống sẽ tha cho ngươi ."
Ta nàng, giọng điềm tĩnh: "Thôi Tống cho ngươi uống loại thuốc mê gì ?"
Dương Hành ôm chặt bụng, mồ hôi lấm tấm trán, giọng thều thào, đôi mắt ngấn nước: "Ngươi hiểu gì chứ? Ta và Thôi Tống là một gia đình! Dù và phụ chết, tất cả những gì chỉ thể để cho , cho và con của , chứ cho và một đàn bà khác! Sau , khi ngươi thật sự yêu một , ngươi sẽ hiểu…"
Ta siết chặt chuôi kiếm, thở hổn hển, ánh mắt nàng chằm chằm, từ từ buông tay.
"Ta g.i.ế.c ngươi."
Những lời nàng … dường như hiểu.
Phụ quan trọng bằng trượng phu, trượng phu quan trọng bằng đứa con. Ta hiểu .
Ta lệnh cho gọi Thôi Tống đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hau-due-tuong-thuat-su/chuong-15.html.]
Ta cầm lấy thanh kiếm, đặt lên lòng bàn tay, nhắm mắt , kéo một đường.
"Chậc… đau thật."
Dương Hành lo lắng hỏi: "Ngươi định gì?"
Ta từ từ ngẩng đầu nàng, môi khẽ nhếch, nở nụ chế nhạo: "A Hành, ngươi hỏi vì các tỷ cận với ? Ngươi nghĩ mấy lời mớ của ngươi cảm động ?"
Ta cúi đầu, nắm chặt tay: "Muốn g.i.ế.c ngươi ư? Thật quá dễ dàng. Một cái c.h.ế.t danh giá như , ngươi xứng ?"
Máu từng giọt, từng giọt rơi xuống nền nhà.
Khi Thôi Tống vội vã chạy , lập tức , lao thẳng lòng .
"Đại nhân! A Hành g.i.ế.c để đoạt lấy khóa ngọc!"
Ta ôm chặt lấy cánh tay , giọng nghẹn ngào: "Nàng ngài tiết lộ hành tung của Thịnh Quốc công cho Thái Tử!"
Thôi Tống cao xuống Dương Hành, ánh mắt lạnh lùng: "A Hành, Thịnh Quốc công phục kích, sống c.h.ế.t rõ, nàng ?"
Dương Hành đối diện ánh mắt thật lâu, chậm rãi đưa tay lên, như chạm .
"Tử Hành," nàng nghẹn giọng, nên lời.
Ta tò mò, đúng lúc hỏi: "Tử Hành?"
Thôi Tống nghiêng đầu , ánh mắt trầm lắng, nhàn nhạt đáp: "Đó là tên tự của ."
Ta liếc Dương Hành, tỏ vẻ gì.
Nàng nhắm mắt , tựa tường, thở dài một : "Phụ còn chết, tự lo liệu ."
Ta kéo nhẹ tay áo Thôi Tống, giọng pha chút lo lắng: "Đại nhân, nếu Thịnh Quốc công chúng đối xử với con gái ông như , cả hai chúng đều c.h.ế.t thây!"
Thôi Tống nhíu mày, lùi một bước, quét ánh mắt khắp gian phòng: "Những là ai?"
Ta giả vờ đau khổ: "Là bọn cao thủ mà tên khốn Lý Huyền Ca bỏ rơi bồi thường . Đại nhân, chi bằng chúng bỏ mặc Dương Hành ở đây, ngài cùng trốn !"
Mọi trong phòng đều , ánh mắt ngỡ ngàng.
Nghe , ánh mắt Thôi Tống trầm xuống, mặt biểu cảm. Hắn đẩy tay , cầm lấy chiếc đèn bàn, thẳng nội thất, hắt dầu lên rèm giường.
Ngọn lửa dần lan , bắt đầu bốc cháy.
Ta ngỡ ngàng, trừng mắt : "Đại nhân, ngài định để Thịnh Quốc công đổ hết mối thù m.á.u lên đầu Thái Tử ?"
Thôi Tống kéo tay , dẫn rời khỏi phòng.
Dương Hành chịu đựng cơn đau dữ dội, mười ngón tay cào chặt khe tường, cố gắng dậy, hết đến khác, nhưng vẫn thể.