Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Hảo Xuân Quang - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-12-18 16:08:01
Lượt xem: 1,073

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói thì , nhưng đến tối đêm giao thừa, lúc lưng bưng thức ăn lên, Hoắc Phất Quang lén giấu đùi gà đáy bát cơm của

 

“Hoắc Phất Quang, đùi gà để ăn, để bồi bổ cho mà!” 

 

Ta vội dùng đũa gắp đùi gà trả cho , nhưng ngay lúc đó, cổ tay giữ

 

“A Thanh, mấy tháng nay nhờ nàng chăm sóc, nên bồi bổ nhất chính là nàng.” 

 

Hoắc Phất Quang , ánh mắt nghiêm túc. 

 

Ta đang cảm thấy ngượng, thấy cúi đầu. 

 

Từ trong tay áo, lấy một cây trâm ngọc trắng. 

 

Ngọc trắng như mỡ dê, đó chạm khắc một đóa thu hải đường tinh xảo sống động. 

 

Ta kìm , tròn mắt thốt lên: 

 

“Đẹp quá!” 

 

Hoắc Phất Quang mím môi

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ta nhớ mùa thu, nàng luôn cài một bông hải đường bên tóc mai, nên nghĩ cây trâm hợp với nàng.” 

 

Ta cây trâm hồi lâu, bỗng chợt nhận điều gì đó, liền hỏi: 

 

“Cây trâm chắc chắn đắt, đúng ? Hoắc Phất Quang, lấy tiền?” 

 

Hoắc Phất Quang cụp mắt, chịu

 

Mãi đến khi thấy sốt ruột, mới thành thật trả lời: 

 

“Ta đem miếng ngọc bội của cầm.”

 

“Ban đầu ngờ miếng ngọc bội đáng giá đến . Mua xong cây trâm, vẫn còn dư hơn ba mươi lượng bạc.” 

 

Hắn dịu giọng, từ tốn

 

“Ta nghĩ thể dùng tiền đó sửa mái nhà dột, mua một chiếc chăn lông ngỗng dày. Nàng đưa chăn ấm cho đắp, chăn của nàng quá mỏng, ban đêm chắc chắn lạnh…” 

 

Lời lý, nhưng thấy lòng chùng xuống. 

 

Ta hỏi: 

 

“Hoắc Phất Quang, cây trâm mua ở ?” 

 

Hoắc Phất Quang bối rối , ánh mắt chút lúng túng: 

 

“Nàng… thích ?” 

 

“Quá quý giá.” Ta đáp: “Miếng ngọc bội chắc chắn quan trọng với , thể cứ thế mà cầm .” 

 

Hoắc Phất Quang mỉm

 

“Miếng ngọc bội đó là thứ mẫu tặng khi đầu xuất chinh. 

 

giờ đây, còn là một tướng quân nữa. Miếng ngọc bội giữ trong tay , chỉ thể là một ký ức. Chi bằng đổi thành những vật thể giúp nàng và no đủ, ấm áp.” 

 

Nói , nghiêng , nhẹ nhàng cài cây trâm lên tóc

 

Hắn lâu, đó, khóe môi hiện lên nụ dịu dàng: 

 

“Rất .” 

 

Hắn

 

Chắc hẳn là vì ánh nến bàn quá nóng, mà bỗng cảm thấy mặt bắt đầu nóng bừng lên. 

 

lúc , tiếng pháo vang rền khắp thôn. 

 

Năm mới sắp tới

 

Ta phấn khởi nâng chén rượu lên mặt Hoắc Phất Quang: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hao-xuan-quang/phan-7.html.]

 

“Hoắc Phất Quang, chúc mừng năm mới!” 

 

Hắn cũng nâng chén, mỉm

 

“A Thanh, chúc nàng năm năm bình an, trọn đời vui vẻ.” 

 

Rượu hoa quả tam thẩm ủ đúng là hậu vị mạnh thật, uống vài chén bụng, liền chỉ tay mặt Hoắc Phất Quang lớn. 

 

Ta

 

“Hoắc Phất Quang, lạ ghê nha, tự dưng mọc bốn con mắt thế ?” 

 

Hoắc Phất Quang mang “bốn con mắt” khẽ , đáp: 

 

“A Thanh, nàng say .” 

 

Ta vung tay: 

 

“Sao thể chứ! Huynh , tửu lượng của —” 

 

Ngay giây , mắt tối sầm , ngã xuống giường, ngủ say như chết. 

 

8

 

Thức ăn phong phú, ánh nến ấm áp, ở bên. 

 

Đây là cái Tết vui vẻ nhất từng trải qua kể từ khi bà nội qua đời. 

 

Cảm giác bầu bạn thật sự tuyệt. Ta còn vì cô đơn mà chỉ chuyện với bầy gà vịt nữa. 

 

Ta cảm giác một gia đình. 

 

Đến ngày rằm tháng Giêng, trời còn tối, ngân nga hát sửa soạn quần áo chỉnh tề. 

 

Hoắc Phất Quang , nhịn

 

“A Thanh, nàng mong chờ xem đèn hoa đến ?” 

 

“Không chỉ xem đèn hoa , hôm nay còn đoán đố đèn nữa! Ta nhất định thắng chiếc đèn phượng hoàng nhất về đây!” 

 

Ta hứng khởi, háo hức thôi. 

 

Trước tham gia trò đoán đố đèn, nhưng vì chữ, nên chỉ thể bên cạnh khác đoán. 

 

năm nay thì khác, Hoắc Phất Quang dạy nhiều chữ. Ta nghĩ rằng nhất định thể đoán … ít nhất một câu đố! 

 

Khi và Hoắc Phất Quang lên phố, trời sẩm tối, những chiếc đèn hoa cũng thắp sáng. 

 

Ta kéo Hoắc Phất Quang chạy thẳng tới quầy đố đèn. 

 

Nộp năm văn tiền xong, chen đám đông, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, bước đến chiếc đèn đầu tiên. 

 

“Nhất thanh… gì đó… đắc nhân phương…, hồi thủ… khán dĩ thành hôi…” 

 

Càng , giọng càng nhỏ dần. 

 

Không ngờ chữ học vẫn còn quá ít, đến mười bốn chữ trong câu đố đầu tiên mà cũng nhận hết. 

 

Chính vì hết chữ, nên câu đố, nhíu mày nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng đoán đáp án. 

 

Ông chủ quầy khoanh tay, lạnh lùng

 

“Cô nương , nhanh lên ? Đoán thì chỗ khác, đừng đó cản trở khác đoán đố.” 

 

Nói xong, ông còn lẩm bẩm một câu: 

 

“Chưa từng thấy ai ngu thế , đố đèn dễ mà cũng đoán .” 

 

Ta ngẩn một lát, cơn giận lập tức bốc lên. 

 

“Ta nộp tiền , đoán bao lâu là quyền của ! Ngươi lấy quyền gì mà đuổi ?” 

 

Ta chống nạnh, chuẩn lớn tiếng cãi với ông chủ. 

Loading...