Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hành Trình Trọng Sinh Của Mỹ Nhân Ngốc Nghếch - Phiên ngoại 4: Kiếp trước sau khi đích tỷ chết + Phiên ngoại 5: Một cái kết ngọt ngào

Cập nhật lúc: 2025-01-15 17:03:57
Lượt xem: 6,342

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Phù Tang c.h.ế.t trong lãnh cung, t.h.i t.h.ể bị hủy hoại không còn nguyên vẹn.

 

Sau cái c.h.ế.t của nàng, lãnh cung trở lại vẻ tĩnh lặng. Dường như thế gian này, thiếu nàng cũng chẳng sao.

 

Một đôi giày thêu trắng giẫm lên những chiếc lá khô, phá vỡ sự yên lặng ấy.

 

Một thiếu nữ mặc áo trắng, yên lặng bước vào lãnh cung, đem t.h.i t.h.ể sắp phân hủy của tỷ tỷ mình chôn cất.

 

“Đích tỷ, tỷ nói xem, sao tỷ lại tự hành hạ mình đến mức này?” Thiếu nữ khẽ nói.

 

“Tại sao tỷ lại để muội tin rằng tỷ sống rất tốt trong cung? Những lời dối trá ấy, muội đã không tin từ lâu.”

 

“Đích tỷ, yên tâm đi. Phụ thân chưa chết, chỉ là ông mất một chân. Hiện tại mẫu thân đang đẩy xe lăn đưa ông đi du ngoạn Giang Nam rồi.”

 

“Phụ thân cả đời chinh chiến, giờ cũng đến lúc nên ngắm nhìn giang sơn gấm vóc này.”

 

“Ca ca mất một cánh tay, nhưng huynh ấy vẫn sống. Hiện tại không phải ra chiến trường nữa, huynh ấy lén lút kinh doanh, nói rằng không thể ra trận g.i.ế.c giặc thì phải giàu đến mức sánh ngang quốc khố.”

 

“Muội bắt được Trì Quân Hạc, nhốt hắn trong biệt viện. Đời này, hắn không thể thoát khỏi muội.”

 

“Đích tỷ, chúng ta đều ổn cả, chỉ có tỷ là không ổn.”

 

“Đích tỷ ngốc.”

 

Năm tháng qua đi, lãnh cung bị san phẳng. Một phụ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành bước vào mảnh đất ấy, mang theo nhiều người để đưa hài cốt của đích tỷ nàng về an táng nơi khác

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đích tỷ, hoàng đế cẩu tặc đã bị muội giết, Khương Hà đã bị muội chặt ra từng mảnh, Mặc Tuyết thì đã phát điên.”

 

“Tỷ còn muốn nghe tin vui nào nữa không?”

 

“À đúng rồi, muội đã tha cho Trì Quân Hạc. Hiện tại, muội và Tấn Vương ở bên nhau. Huynh ấy sắp đăng cơ rồi.”

 

“Tỷ sắp được làm cô cô rồi đó.” Phụ nhân xoa nhẹ bụng mình, bên cạnh là một nam nhân cao lớn vội vàng bước tới đỡ nàng.

 

“A Trúc, đừng buồn. Tỷ tỷ trên trời cũng sẽ cảm thấy vui vì chúng ta.” Nam nhân tuấn tú nhẹ nhàng dìu nàng, như sợ nàng quá mệt mỏi.

 

Phụ thân – người mất một chân, và ca ca – người mất một tay, đều rơi nước mắt.

 

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng.

 

Nhiều năm sau, phụ thân chống gậy, cùng mẫu thân tới trước lăng hoàng gia, nước mắt lã chã nói:

 

“Đời này ta chỉ có lỗi với trưởng nữ. Ta một đời bảo vệ quốc gia, trước khi c.h.ế.t chỉ mong một nguyện vọng: nguyện đem tất cả công đức đời này, đổi lấy cho con gái ta một kiếp sau an lành.”

 

Thêm nhiều năm nữa, ca ca – giờ tóc đã bạc trắng, phú quý đến mức có thể sánh ngang một quốc gia – cũng chống gậy đến lăng hoàng gia.

 

“Muội muội, ta đến thăm muội đây. Ta kiếm được rất nhiều tiền rồi.”

 

“Ông trời có mắt, ta nguyện dâng tất cả gia sản của mình, chỉ mong muội có thể sống lại một lần nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hanh-trinh-trong-sinh-cua-my-nhan-ngoc-nghech/phien-ngoai-4-kiep-truoc-sau-khi-dich-ty-chet-phien-ngoai-5-mot-cai-ket-ngot-ngao.html.]

Thêm vài năm nữa, Hoàng hậu băng hà, Hoàng đế đau đớn đến mức qua đời theo. Hai người được an táng chung trong lăng hoàng gia.

 

Theo sử sách ghi lại: “Hoàng đế và Hoàng hậu yêu thương nhau đến trọn đời, chưa từng chia xa.”

 

Phiên ngoại 5: Một cái kết ngọt ngào

 

Ta là Bách Ái Cương, là Thái tử tôn quý.

 

Phụ hoàng đặt cho ta cái tên “Ái Cương,” mong ta đời đời bảo vệ sơn hà, giữ vững từng tấc đất.

 

Nhưng ta biết, chữ “Cương” trong tên ta thực ra là chữ “Khương” trong họ của mẫu hậu.

 

Mẫu hậu của ta là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, đệ nhất hiền thục, đệ nhất thuần lương – tất cả đều là danh hiệu do phụ hoàng ban tặng.

 

Có lần, ta chọc giận mẫu hậu, bị người phạt đánh mấy cái vào lòng bàn tay.

 

Phụ hoàng nghe tin mẫu hậu bị ta làm cho khóc, bỏ cả buổi thượng triều, chạy như bay về hậu cung để gặp mẫu hậu, vừa tới nơi, phụ hoàng liền đuổi ta đi, ở lại bên cạnh dỗ dành mẫu hậu thật lâu.

 

Mấy ngày sau, phụ hoàng lại xun xoe đến gần ta: “Con trai, hay con lại phạm lỗi thêm một lần nữa đi?”

 

Thật nực cười, ngài đúng là phụ hoàng của ta ư?

 

Mẫu hậu cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí không được tốt lắm.

 

Theo lời ma ma kể, khi mẫu hậu mang thai ta, có vài đại thần định đưa mỹ nhân vào cung.

 

Phụ hoàng rất ôn hòa nói: “Trẫm thấy các khanh ngày ngày nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, chắc hẳn các khanh có hứng thú. Thôi, khỏi cần đưa mỹ nhân, các khanh – Trần các lão, Chu Thượng thư, Hà Thị lang – có thể tự vào cung ở được rồi.”

 

Nhìn xem, phụ hoàng ta thật nhã nhặn biết bao, còn mời các thúc bá vào cung chơi.

 

Nhưng không hiểu sao, các thúc bá ấy lại quỳ đầy dưới đất.

 

Còn mẫu hậu ta, tính khí thật xấu, đêm hôm ấy đã dỡ bánh xe ngựa của các thúc bá.

 

Năm ta năm tuổi, phụ hoàng thấy ta phiền quá, quyết định tìm cho ta một người chơi cùng.

 

Thế là, mỗi ngày hạ triều xong, phụ hoàng đều chạy ngay tới hậu cung của mẫu hậu, mặc dù vốn dĩ ngày nào cũng thế.

 

Không lâu sau, phụ hoàng nắm đôi tay nhỏ của ta đặt lên bụng mẫu hậu: “Ở đây có một người sau này sẽ chơi cùng con.”

 

Ta ngày ngày theo sau bảo vệ mẫu hậu, sợ người bị ngã làm đau người bạn chơi cùng với ta.

 

Mấy tháng sau, ta có thêm hai người chơi cùng.

 

Một người gọi là Bách Ái Nghiên, nghĩa là “sự học không ngừng.”

 

Một người gọi là Bách Ái Châu, nghĩa là “hòn ngọc quý trên tay.”

 

Phụ hoàng lại lừa trẻ con rồi. Tên của ba huynh muội chúng ta ghép lại, rõ ràng chính là “Khương Ngạn Trúc.”

 

Hết.

Loading...