HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI YÊU, ĐỀU CÙNG YÊU MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-06 03:10:29
Lượt xem: 500
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc dọn dẹp, tôi vô tình thấy những bản vẽ bị anh ném vào thùng rác.
Khoảnh khắc đó, niềm vui và cảm động tràn ngập trong lòng tôi.
Tên ngốc này…
Hóa ra anh ấy đang lên kế hoạch cầu hôn mình sao?
Nhưng bây giờ, chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hứa Thư Di.
Chính là lời chế nhạo cay đắng nhất dành cho tôi.
Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc đây?
Giang Từ đã dồn hết tâm huyết vào thiết kế này.
Viên kim cương được cắt thành hình trái tim, xung quanh là một vòng đá sapphire chính là đá sinh nhật của Hứa Thư Di.O mai Dao muoi
Đế nhẫn được làm thành hình vương miện, bên trên còn khắc một con rắn nhỏ loài vật cưng mà Hứa Thư Di yêu thích nhất.
Anh nhất định là rất yêu cô ấy, rất rất yêu.
Nếu không yêu, thì tại sao lại cam tâm tình nguyện thiết kế nhẫn cưới cho cô ấy chứ?
Trong tiệc đính hôn, Giang Từ uống rất nhiều rượu.
Anh đứng bên cạnh Hứa Thư Di, hễ có ai đến chúc rượu, anh đều im lặng cướp lấy ly, thay cô ấy uống cạn.
Tửu lượng của Giang Từ vốn không tốt.
Nếu không, ba năm trước anh đã chẳng say đến mức bị tôi “nhặt” về từ quán bar.
Đó là khởi đầu cho mối quan hệ đầy sai lầm giữa chúng tôi.
Có người đùa cợt:
"Giang Từ, kết hôn đâu phải cậu, sao lại uống thay chị dâu thế?"
Giang Từ đã say, ánh mắt mơ màng, phản ứng chậm nửa nhịp.
Nhưng anh vẫn cố chấp, không chịu để Hứa Thư Di uống dù chỉ một giọt.
"Cô ấy sức khỏe yếu, không uống rượu được."
Tôi chợt nhớ đến những lần tiệc tùng trước đây, khi tôi uống quá chén, về đến nhà nôn thốc nôn tháo.
Lúc đó, Giang Từ chỉ lạnh nhạt mắng tôi "Vô dụng."
Khi ấy, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng anh đang đau lòng, sợ tôi tự chuốc say nên mới nói nặng lời.
Bây giờ tôi mới hiểu, thì ra thương xót thực sự là không để cô ấy đụng vào một giọt rượu nào.
Giang Từ, cảm ơn anh vì đã cho tôi bài học cuối cùng.
Tôi cầm túi, định rời khỏi bữa tiệc.
Nhưng Hứa Thư Di lại gọi tôi:
"Liên Ý!"
Cô ấy cầm ly rượu, bước đến trước mặt tôi, mỉm cười:
"Ly này kính cô, sau này, Giang Từ sẽ nhờ cô chăm sóc."
Giang Từ đứng bên cạnh cô ấy, mắt cụp xuống, dường như không hề nghe thấy những lời này.
Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Họ nói tôi chỉ là kẻ thay thế, còn Hứa Thư Di ánh trăng sáng trong tim anh thật rộng lượng biết bao.
Tôi nhếch môi cười lạnh, hỏi ngược lại:
"Cô uống, hay để anh ta uống?"
Hứa Thư Di khựng lại một chút, rồi dịu dàng đáp:
"Tôi kính cô, đương nhiên là tôi tự uống."
Cô ấy vừa giơ ly rượu lên, chưa kịp chạm vào môi đã bị Giang Từ lần nữa cướp lấy.O mai d.a.o Muoi
Anh uống cạn.
Rồi tiện tay ném mạnh ly rượu xuống đất.
Mảnh vỡ tung tóe dưới chân tôi.
Đây chính là lựa chọn của Giang Từ.
Tôi không do dự nữa, quay lưng rời đi.
Người đuổi theo tôi lại là Tống Chiêu Minh.
Anh ta kéo tôi lại, ánh mắt bất lực:
"Em vẫn như trước đây, rõ ràng không uống được, nhưng cứ thích tỏ ra mạnh mẽ."
Tôi hỏi anh ta có chuyện gì.
Anh ta nhẹ giọng giải thích:
"Thư Di lớn lên cùng Giang Từ, từ nhỏ đến giờ, cậu ấy luôn xem cô ấy là chị gái. Hôm nay chị gái lấy chồng, người làm em trai như cậu ấy uống giúp mấy ly, em sẽ không để bụng chứ?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Trong ký ức của tôi, bất kể khi nào, Tống Chiêu Minh cũng luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, không thể hiện cảm xúc.
Chỉ có một lần duy nhất vào tiệc sinh nhật ba năm trước của anh ta, khi Hứa Thư Di bất ngờ xuất hiện khuôn mặt luôn lạnh nhạt ấy mới lần đầu xuất hiện một vết rạn.
Có lẽ bây giờ anh ta có thể bình thản như vậy là vì cảm thấy mình đã thắng.
Là anh trai, khoan dung với đứa em trai thua cuộc giận dỗi đôi chút, cũng là điều nên làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-nguoi-dan-ong-toi-yeu-deu-cung-yeu-mot-nguoi-phu-nu/chuong-2.html.]
Tôi cong môi cười nhạt: "Anh không để bụng, thì tôi có gì phải bận tâm chứ?"
Ánh mắt Tống Chiêu Minh lóe lên tia dò xét: "Em biết rồi?"
"Biết cái gì?" Tôi cố ý hỏi lại.
Anh ta quan sát tôi một lúc, rồi lắc đầu: "Không có gì. Lát nữa, tôi sẽ đưa Giang Từ về."
Tùy anh ta thôi.
Tôi phất tay, dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ quay về nữa.
Tôi nằm viện ở khoa sản ba ngày.
Ba ngày giằng co, cuối cùng tôi vẫn quyết định giữ lại đứa bé này.O mai d.a.o muoi
Đây là con của tôi.
Tôi sẽ nuôi dạy nó khôn lớn, không liên quan gì đến Giang Từ cả.
Ba ngày sau, khi mở điện thoại, tôi mới thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Giang Từ.
"Em đang ở đâu?"
Tôi lạnh nhạt bắt máy, chỉ nói một câu: "Giang Từ, chúng ta chia tay đi."
"Tôi hỏi em đang ở đâu?"
Tôi không cho anh ta cơ hội nói thêm, lập tức cúp máy.
Tin nhắn của Giang Từ liên tục gửi đến:
"Em lại giận chuyện gì?"
"Ba ngày rồi không về, em đi đâu?"
"Sao thế? Tống Chiêu Minh kết hôn rồi, em cũng định thủ tiết vì anh ta à?"
"Liên Ý, xin lỗi, anh không nên nói vậy. Anh sẽ đến tìm em, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Anh xin em, đừng bỏ rơi anh."
…
Tôi chỉ lướt qua rồi thẳng tay chặn số của anh ta.
Cùng lúc đó, Hứa Thư Di cũng nhắn tin cho tôi.
"Cô không tò mò sao? Ngoài chuyện uống rượu thay tôi, anh ấy còn có thể làm đến mức nào nữa?"
Tôi chẳng tò mò chút nào.
Thậm chí còn mong cô ta kéo Giang Từ đi càng xa càng tốt.
Như vậy, tôi mới có thể về nhà thu dọn hết giấy tờ tùy thân.
Thang máy trước mặt tôi chậm rãi mở ra.
Tôi vừa định bước vào thì bất ngờ chạm mặt Giang Từ đang đi ra.
Anh ta… tại sao lại ở bệnh viện?
Nhìn thấy tôi, Giang Từ cũng sững sờ: "Sao em lại ở đây?"
Đây là khoa sản.
Ánh mắt anh ta dần lộ vẻ hoảng loạn, nhanh chóng quét xuống bụng tôi, rồi ngập ngừng hỏi:
"Em…?"
"Giang Từ, anh còn đứng đấy làm gì? Thư Di đang khóc tìm anh trong phòng bệnh kìa!"
Giang Từ hoảng hốt, vội vã vỗ vai tôi: "Em đứng đây chờ anh, đừng đi đâu. Anh đi một lát sẽ quay lại."
Lại là "đi một lát sẽ quay lại".
Trước đây, sao tôi lại không nhận ra?
Hóa ra trong mắt Giang Từ, tôi chỉ là một món đồ bỏ đi muốn gọi đến thì đến, muốn đuổi đi thì đi.
Lần này, tôi chẳng buồn quan tâm, tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng Giang Từ đã quay lại, nắm chặt lấy cổ tay tôi: "Đi với anh."
Vừa bước vào phòng bệnh, Hứa Thư Di lập tức ôm chặt lấy eo Giang Từ, nước mắt tuôn trào như chuỗi ngọc bị đứt, lã chã rơi xuống.o mai d.a.o muoi
"A Từ, anh đến rồi! Em còn tưởng ngay cả anh cũng không cần em nữa…"
Giang Từ gỡ tay cô ta ra, giọng điệu thản nhiên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em không chịu nghe điện thoại của anh trai anh?"
"A Từ, anh giúp em đi! Em vừa làm kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân, kết quả không tốt lắm. Nếu em không thể sinh con, mẹ anh nhất định sẽ không đồng ý để em cưới Chiêu Minh ca."
"Kết quả thế nào? Em cảm thấy không khỏe à?"
Giang Từ hất tay tôi ra, đỡ lấy bờ vai cô ta.
So với vẻ ngập ngừng, bối rối khi thấy tôi, phản ứng lúc này của anh ta mới giống một người bạn trai sốt sắng.
Hứa Thư Di lắc đầu, như thể khó nói thành lời.
Cô bạn đi cùng đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Giang Từ, đôi mắt hoe đỏ: "Thể chất của Thư Di khó mang thai. Giang Từ, anh biết cô ấy đã yêu anh trai anh bao nhiêu năm rồi mà. Cuối cùng cũng sắp có được hạnh phúc, vậy mà số phận thật trớ trêu! Tại sao cuộc đời lại bất công đến thế, cứ phải dày vò một cô gái tốt như vậy?"
Hứa Thư Di lấy tay che mặt, bật khóc nức nở: "Nếu không thể cưới Chiêu Minh ca, em sống còn có ý nghĩa gì nữa!"
Nói rồi, cô ta làm bộ muốn lao xuống giường bệnh, đ.â.m đầu vào tường.
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Năm đó, khi đá Tống Chiêu Minh, Hứa Thư Di chẳng có vẻ gì là đau khổ sống c.h.ế.t như bây giờ.
Nhưng chiêu này của cô ta lại rất hữu dụng với Giang Từ.