Hai Kiếp Vẫn Yêu Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:39:21
Lượt xem: 413
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Thời Dực nói tan học sẽ đến tìm tôi.
Suốt tiết học chiều nay, tôi cứ thấp thỏm chờ đợi cái khoảnh khắc đáng mong chờ ấy.
Lúc khóe miệng tôi lần thứ n+1 không nhịn được mà cong lên, cuối cùng cũng bị thầy dạy Toán—người đã nhắm vào tôi từ lâu—gọi tên vinh dự.
“Cố Thiên Dư, tôi thấy em cả tiết học cứ cười hoài, bài dễ quá hả?”
Hồn tôi đang lang thang bị lôi về hiện thực.
“Nhìn kiểu này chắc em làm được hết rồi nhỉ, không thì sao mà cười tươi thế được.”
“Lên đây, giải thử xem câu này đáp án là gì?”
Cả lớp đã quá quen với cảnh tôi bị bắt bài vì lơ đãng nên chẳng ai buồn trêu chọc, chỉ có thầy giáo vẫn bám sát không buông.
Mà tôi thì đang ôm tâm trạng "trở về cấp ba lần nữa", ngay cả nhìn thấy ông thầy Toán kiếp trước tôi còn phải đi đường vòng tránh mặt, giờ cũng thấy dễ mến hơn nhiều.
“Chờ chút. Để em tính.”
Vẻ mặt kinh ngạc của thầy như thể đang nghĩ mình nghe nhầm.
“Đáp án là… ∠AOC = ∠B = 45º.”
Vẻ mặt kinh ngạc của thầy cộng cả lớp đều thể hiện rõ một điều: Tôi có gì đó không ổn.
“Ừm… Đáp án đúng. Ngồi xuống đi.”
Thầy khẽ đỡ gọng kính, tằng hắng một cái: “Không tệ đâu, Cố Thiên Dư. Sau này học cũng nên tập trung như vậy nhé.”
“Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Lớp học vang lên những tiếng bàn tán đầy hoài nghi: “Cố Thiên Dư… bắt đầu học hành rồi á…”
“Chẳng lẽ thất tình buồn quá nên quyết tâm học hành để vượt mặt Giang Hành??”
…
Hừm.
4.
Cuối cùng tôi vẫn không đợi được Thời Dực đến tìm mình.
Tôi bị chú bảo vệ đuổi đi vẫn cố gắng van nài: “Chú ơi, cháu đang đợi người, đợi người đó đến cháu sẽ đi ngay.”
Chú bảo vệ không chút do dự mà đuổi tôi đi: “Muốn đến thì đã đến từ lâu rồi, cần gì để cháu phải chờ lâu đến vậy!”
Phải đấy! Muốn đến thì đã đến rồi!
Thời Dực à, cậu dám cho tôi leo cây?!!
Ai đời nói mạnh miệng rồi lại không làm như thế chứ!!
Cậu đúng là giỏi ăn nói đấy!!!!!!
Cậu thật đáng c.h.ế.t mà!!!!!!!
Tôi tức đến mức không chịu nổi.
Dựa vào trí nhớ kiếp trước, tôi gõ ID WeChat của Thời Dực vào khung thêm bạn.
Gửi yêu cầu kết bạn: Tôi là Cố Thiên Dư, mau chóng chấp nhận lời mời kết bạn của tôi…
Thế nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy thông báo Thời Dực đã chấp nhận.
Tôi nằm lăn ra giường, điên cuồng làm mới điện thoại: Thời Dực… mai cậu tốt nhất đừng để tôi tìm thấy!!
Gom hết cơn giận không chỗ trút, cuối cùng tôi cũng chờ được đến giờ tan học buổi sáng.
Tôi quá rõ lịch trình của Thời Dực ở khung giờ này—cậu ta hoặc đang ngủ bù trong lớp hoặc đang chơi bóng rổ ở sân thể dục.
Tôi chạy tới sân bóng, quả nhiên Thời Dực không làm tôi thất vọng, đang chiến đấu kịch liệt trên sân.
Tôi đứng trên khán đài cũng nghe được tiếng lòng của cậu ta:
[Về phòng thủ…]
[Làm động tác giả…]
[Chuyền bóng…]
Tốt lắm… chơi bóng nghiêm túc quá ha…
Hoàn toàn không nhớ đến tôi.
Rõ ràng hôm qua còn lẩm bẩm trong lòng rằng thích tôi, rồi lại cho tôi leo cây không một lời giải thích.
Đã vậy hôm nay cũng chẳng có một biểu hiện gì.
Thì ra điều khiến tôi bồn chồn không phải là tức giận, mà là cảm giác hụt hẫng vì không liên lạc được với người mình thích.
Tự dưng tôi thấy tủi thân.
Khác hẳn cảm giác ghen tị vì đơn phương ở kiếp trước, lần này tôi thấy mình bị đùa giỡn.
Thất vọng quá đỗi, tôi xoay người bỏ đi.
[Ném bóng… vào rồi. Yeah!]
[Ơ… Dư Dư?]
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy cái tên của mình từ trong lòng Thời Dực.
[Dư Dư vừa rồi là đến xem mình chơi bóng à… nhưng bọn mình đâu có thân…]
[A! Lẽ nào là nhìn người khác?!]
[Không được, phải kiếm cái cớ hỏi cô ấy mới được.]
[Tránh ra, tránh ra.]
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Thời Dực.
“Cố Thiên Dư!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hai-kiep-van-yeu-anh/chuong-2.html.]
Tôi tức giận nên càng đi nhanh hơn.
“Này! Tôi đang gọi cậu đấy!”
Thời Dực chạy theo chắn trước mặt tôi: “Cậu không nghe thấy tôi gọi sao?”
Trong lòng: [Dư Dư sao lại không thèm để ý tới mình… buồn quá.]
Tôi tối sầm mặt.
Lần đầu tiên thấy phiền kiểu người ngoài miệng và trong lòng không thống nhất như vậy.
Tôi sống hai kiếp, lần đầu tiên giận đến mức nói mỉa: “Thiếu gia tìm tôi có chuyện gì vậy? Làm phiền ngài lặn lội đường xa đến đây thật ngại quá đi.”
Thời Dực chớp mắt ngơ ngác, miệng nói nhanh hơn não: “Đâu có xa lắm đâu…”
Rồi mới phản ứng lại: “Khoan đã, sao cậu nói móc tôi vậy?”
Trong lòng: [Dư Dư đang nói móc mình… buồn quá.]
Nghe mấy lời ai oán rên rỉ trong lòng cậu ta, mặt tôi càng đen hơn.
Hóa ra cậu thật sự chẳng để tâm chuyện hôm qua.
Nhưng với gương mặt mà tôi đã yêu suốt hai kiếp này, tôi thật sự không thể nổi giận được: “Hôm qua thiếu gia bảo tôi tan học đừng chạy, tôi tưởng cậu muốn tìm tôi, nên đã lịch sự chờ cậu hai tiếng, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy người đâu.”
“Tôi sợ cậu quên, còn đặc biệt thêm WeChat để hỏi cậu có chuyện gì.”
“Nhưng không ngờ thiếu gia bận rộn đến vậy, đến cả lời mời kết bạn của tôi cũng không thèm xác nhận.”
“Haiz. Trời xanh chứng giám. Tôi biết, cái tập đoàn nho nhỏ nhà họ Cố chắc chẳng đáng nhắc tới với cậu đâu…”
“Khoan khoan khoan khoan khoan…” Thời Dực ngắt lời tôi, trong lòng đang cố gắng gom lại đống suy nghĩ rối loạn.
“Cậu hôm qua chờ tôi hai tiếng thật hả?”
“Đúng vậy. Ở trong lớp.”
“Chỉ vì tôi bảo cậu tan học đừng chạy?”
“Tôi không phải là đứa không nghe lời mà?”
“Đó là nói đùa mà, ai nghiêm túc lại nói kiểu đó chứ!”
Thời Dực trong lòng hối hận không ngớt: [Ai đời nghiêm túc lại nói với người mình thích kiểu đó!!! Ai!!! Thời Dực!! Chính là cậu đấy!!]
Cuối cùng tôi cũng nghe được cậu ta tự kiểm điểm, cơn giận cũng vơi đi chút: “Thế sau đó tôi kết bạn với cậu mà cậu cũng không đồng ý là sao? Đừng nói với tôi cậu không đụng vào điện thoại cả đêm nhé.”
Lần này biểu cảm ngoài mặt và trong lòng của Thời Dực hoàn toàn đồng bộ: ???
“Làm gì có chuyện đó. Cậu đâu có kết bạn với tôi?” Thời Dực mở điện thoại lên xem danh sách lời mời.
Tôi không tin, cũng lấy điện thoại ra kiểm tra: “Ơ…”
Quả thực không có.
Vậy tôi đã thêm ai??
Tôi cũng lôi điện thoại ra đưa cho cậu xem: “Đây không phải cậu sao?”
Gương mặt Thời Dực nhăn như khổ qua: “Cậu kiếm cái này ở đâu ra?”
Tôi chột dạ gãi mũi: “Hỏi người ta.”
…Thời Dực im lặng.
Cậu ta nói: “Đây là… tài khoản fake của tôi…?”
?
Thời Dực nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, trong lòng cũng rối bời.
“Ảnh đại diện và tên đúng là giống hệt tôi, nhưng ID WeChat thì hoàn toàn không phải.”
“…Đỉnh thật.”
Tôi miễn cưỡng thốt ra một câu khen ngợi.
Nghĩ đến chuyện kiếp trước mình từng dùng cái ID WeChat này tỏ tình phát cuồng với Thời Dực, mà hóa ra tất cả đều bị người khác nghe lén…
Quá mất mặt rồi…
Lúc này, tâm trí Thời Dực cũng không yên ổn: [Dư Dư chủ động thêm mình… hihi…]
[Dư Dư… hihi…]
[Dư Dư vẫn nhớ lời mình nói… hihi…]
[Dư Dư còn giận, chứng tỏ là quan tâm tới mình… hihi…]
…
Tôi cạn lời. Thì ra Thời Dực là kiểu nam chính “tự chịu lòng bản thân” à.
“Tôi thấy cậu chảy nước miếng kìa, lau đi.”
Thời Dực vội vàng lau miệng: “A a, cảm ơn… Không phải, ai chảy nước miếng chứ, Cố Thiên Dư cậu đang đùa tôi!”
Thời Dực trong lòng khóc hu hu.
“Thôi bỏ đi, bổn thiếu gia không chấp với cậu.”
Thời Dực mở mã QR kết bạn trên WeChat: “Coi như bồi thường cho cậu, cho cậu thêm WeChat của tôi nhé… Bình thường tôi không dễ gì kết bạn đâu đấy.”
Nhìn bộ dạng gượng gạo của cậu ta, so với tiếng lòng nài nỉ tôi mau thêm bạn…
Đúng là chẳng ăn nhập chút nào.
Nhưng tôi cũng đâu khá hơn.
Cũng tỏ vẻ gượng ép, nhưng trong lòng thì phấn khích mà thêm WeChat cậu ấy.
Nhìn khóe miệng Thời Dực cứ cong lên không nhịn được…
Không ngờ sống lại hai kiếp, cuối cùng lại vì thế mà thêm được đúng WeChat thật của cậu ấy…