Hai Bác Đồng Ý Làm Cha Mẹ Con Không? - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-09 02:18:44
Lượt xem: 831

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi lập tức bước lên, che chắn cho mẹ.

Nhị thẩm ngay sau đó bắt đầu đổ lỗi:

“Chị dâu à, chị không sinh được thì có thể đi nhận con nuôi.”

“Chứ không thể đi cướp con của người khác!”

“Phàm Phàm là do tôi sinh ra. Giữa tôi và con bé là m.á.u mủ ruột thịt, không thể cắt đứt được đâu! Cả đời này cũng không cắt được!”

Tôi cảm nhận được tay mẹ khẽ run, trong lòng trào lên cơn giận dữ lẫn đau xót mà mẹ đang cố kìm nén.

Bà ta đúng là cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào tim mẹ.

Tôi nhìn nhị thẩm, khẽ cười.

Rồi tung ngay đòn phản công:

Tôi nắm lấy bàn tay lạnh toát của mẹ, nũng nịu:

“Mẹ ơi~ Con là bé cưng của mẹ mà. Mình đi thôi mẹ, đừng để ý đến người ta nữa. Bà ấy không nói lại mẹ nên bắt đầu nói năng linh tinh, quá đáng thật đó.”

Nói rồi, tôi kéo mẹ quay lưng bỏ đi.

Tôi không biết phải làm sao để bắt nhị thẩm thấu hiểu cảm giác bị tổn thương, nhưng tôi biết một điều khi nhìn thấy con gái ruột gọi người khác là mẹ trái tim bà ta chắc chắn đang rất khó chịu.

Cũng giống như cái cách tôi từng cảm thấy bị đ.â.m xuyên tim, khi thấy bà ta ôm chặt đứa con gái nuôi nhưng lại đề phòng chính tôi như kẻ địch.

Mẹ dần dần lấy lại bình tĩnh, vuốt nhẹ má tôi, giọng dịu dàng:

“Ừ, mình đi thôi.”

“Ba con đi công tác về rồi, hôm nay ba đã đặt chỗ ở nhà hàng mà lần trước con thích, tối nay cả nhà mình đi ăn nhé.”

Còn nhị thẩm ấy à?

Bà ta chỉ là… một người ngoài.

Vừa mới bước chân ra khỏi phòng giáo viên, “Rầm!” — một tiếng vang khiến tôi giật mình quay lại.

Nhị thẩm… ngất xỉu rồi.

Buổi tối ăn uống vui vẻ – hủy.

Xe cứu thương hú còi lao vào sân trường, phá tan mọi ảo tưởng.

Tôi đứng giữa đám đông học sinh xôn xao, loáng thoáng nghe những lời thì thầm bàn tán:

“Nghe nói cô gái kia làm mẹ ruột mình tức đến ngất trong phòng giáo viên…”

“Hình như là mẹ con ruột đấy…”

Ôi trời.

Hết đời học sinh gương mẫu của tôi rồi…

Tối hôm đó, tôi và mẹ ngồi lặng lẽ bên giường bệnh của nhị thẩm.

Chẳng ai nói chuyện, không khí cũng chẳng dễ chịu.

Chẳng bao lâu sau, Hà Sở Dao và Hà Sở Tiêu cũng vội vã chạy đến.

Tôi thầm nghĩ — đến lúc mình nên “biến” rồi.

“Mẹ ơi, mình về đi, ba con vừa hạ cánh rồi.”

Tôi kéo nhẹ tay áo mẹ.

Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì…

“Phàm Phàm…”

Giọng yếu ớt của nhị thẩm vang lên từ sau lưng.

Chết tiệt, muộn một phút là đi được rồi.

“Phàm Phàm…”

Nghe cứ như đang gọi hồn.

“Mọi người ra ngoài trước đi… Tôi muốn nói chuyện riêng với Phàm Phàm một chút. Tôi và con bé chưa từng nói chuyện tử tế với nhau…”

Ánh mắt cầu khẩn của bà ta nhìn sang mẹ tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hai-bac-dong-y-lam-cha-me-con-khong/chuong-10.html.]

“Chị dâu… chị coi như tôi đang bệnh, nể mặt tôi đi…”

Tôi mỉm cười quay sang mẹ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ liền dịu giọng:

“Không sao đâu mẹ.Con nói vài câu với nhị thẩm rồi mình về. Ba đang đợi mình mà.”

Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liếc thấy khóe mắt Hà Sở Dao đỏ hoe.

Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, ánh mắt thẳng thắn, không chút cảm xúc:

“Nhị thẩm, có gì thì nói đi. Tôi nghe.”

Bà ta nói nhỏ, giọng mềm như bông, còn mang theo chút lấy lòng:

“Phàm Phàm… con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ không?”

Tôi nhíu mày, giọng vẫn nhẹ nhưng cực kỳ kiên quyết:

“Nhị thẩm, làm ơn tôn trọng tôi một chút. Đừng đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy.”

Tôi vừa đưa tay vào ốp điện thoại, định lấy bản sao sổ hộ khẩu ra, thì bà ta đã nhanh chóng đè tay tôi lại, ngăn cản.

“Mẹ… chỉ có một nguyện vọng duy nhất.”

Tôi dứt khoát:

“Không được.”

Bà ta khẽ ho mấy tiếng, như cố kìm nén gì đó:

“Phàm Phàm…”

“Mẹ đã mang nặng đẻ đau con suốt mười tháng…”

“Mà đến một tiếng ‘mẹ’ con cũng không thể gọi sao?”

Tôi thật sự phát cáu với cái kiểu “đánh vào tình cảm” này rồi.

Bắt đầu vẫn là ván cờ cũ: gieo gì gặt nấy.

“Mất rồi mới hối hận xin lỗi, tôi không có thời gian đóng vai trong vở đó.”

“Từ đầu đến cuối, chúng ta chưa từng gần gũi.”

“Nói gì đến thứ gọi là tình mẫu tử?”

“Mà nếu có… ngày đầu tiên gặp mặt, bà đã tự tay g.i.ế.c sạch rồi.”

Nghe tôi nói thế, bà ta bắt đầu ho dữ dội.

Mặt đỏ bừng, cả người run lên vì kích động:

“Sao con nỡ đối xử với mẹ như thế… lạnh lùng đến mức này…”

Rồi bà ta quay đầu, ho khan không dứt.

Cuối cùng…trên khăn tay một vệt m.á.u đỏ tươi.

Khóe miệng cũng lấm tấm máu.

Tôi… chưa từng thấy cảnh này.

Chân mềm nhũn, não trống rỗng, lập tức hét to:

“Mẹ——!!!”

Bà ta nghe xong, ánh mắt sáng rỡ, mỉm cười mãn nguyện:

“Phàm Phàm… Cuối cùng con cũng chịu gọi mẹ một tiếng rồi…”

Tôi hoảng loạn bỏ chạy, hệt như một con chuột chũi hoảng sợ, vừa chạy vừa hét:

“Mẹ ơi!!!”

Mẹ tôi vừa khéo đứng ngay ngoài cửa, lập tức ôm chặt lấy tôi:

“Không sao, đừng sợ. Có mẹ ở đây rồi.”

Tôi run lẩy bẩy, tay chỉ về phía phòng bệnh không nói thành lời.

Cùng lúc đó, Hà Sở Tiêu và Hà Sở Dao cũng nhận ra có chuyện không ổn, xông vào phòng.

Tôi quay lại nhìn…Hà Sở Dao đang ôm chặt chiếc khăn tay nhuốm máu, khóc không thành tiếng.

Nhị thẩm bị bệnh.

Loading...