Hạc Trùng Thiên - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:16:47
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13

 

Trần thị rất được Bùi Mạc sủng ái, liên tục năm ngày đều nghỉ lại trong phòng nàng ta.

 

Hôm đi đến thư quán, buổi sớm ta đối gương chải tóc, chẳng rõ là mong đợi hay bồn chồn, chỉ thấy tim đập dồn dập, thử biết bao trâm cài cũng không ưng ý.

 

Đang lúc do dự, Đào Xuân bước vào báo:

“Phu nhân, Trần di nương cầu kiến.”

 

Ta khẽ ngẩn người, lúc ấy mới nhớ hôm nay là mùng năm.

 

Ta chọn lấy một cây trâm Bảo Liên sắc lam, cười nhàn nhạt:

“Không cần gặp, đuổi nàng ta về đi.”

 

Ta xưa nay ít dùng bộ trâm bộ d.a.o (bước diêu) đong đưa, thuở nhỏ mẫu thân đã dạy phải giữ vẻ đoan trang dịu dàng, những món trang sức hoa lệ lắc lư theo từng bước đi như vậy, xưa nay chẳng vào mắt ta.

 

Đào Xuân tròn mắt nhìn ta, ta khẽ cười với nàng, hỏi lại:

“Trông có hợp không?”

 

“Đẹp lắm.” Đào Xuân cũng mỉm cười, cảm thán:

“Vân mây búi ngọc, dung nhan điểm hoa, kim bộ d.a.o rung động, phu nhân quả thật hợp vô cùng.”

 

Cười chưa dứt, nàng ấy lại thở dài:

“Phu nhân, Trần di nương nói gần đây khí huyết hư suy, thế tử gia khi lên triều đã sai tiểu đồng dặn dò, muốn nhà bếp nhỏ cách ngày nấu cháo tổ yến đưa đến.”

 

Ta đối gương mà soi, nghe vậy liền nhướn mày. Trong phủ, Hầu phu nhân nắm quyền quản chi tiêu, tổ yến quý giá như vậy, Trần di nương tất nhiên không có suất.

 

Nàng ta không có, nhưng phu nhân thế tử thì có.

 

Ngân Châu giúp ta điểm son, ta mím môi, dịu giọng nói:

“Thế tử gia đã dặn dò, vậy cứ lấy phần của ta mà nấu cho nàng ta đi.”

 

Đào Xuân như muốn nói điều gì, nhưng lại thôi. Hiếm khi thấy trên mặt nàng hiện vẻ bất mãn, ta dịu dàng trấn an:

 

“Nàng ta mới nhập phủ, đang lúc được sủng ái, lại có lời căn dặn từ thế tử, hà tất tranh giành chi cho thêm phiền lòng. Chỉ là chút tổ yến thôi mà.”

 

Ngồi trong xe ngựa đến thư quán, ta cúi đầu nhìn móng tay mới được nhuộm màu đậu đỏ, khẽ thở dài…mới có ba tháng thôi.

 

Lời thề răng long đầu bạc kia hóa thành trò cười, ngọt ngào ngày tân hôn, nay ngẫm lại cũng chỉ như giấc mộng thoảng qua.

 

Gian nhã phòng trên lầu hai thư quán vẫn tỏa hương trầm phảng phất. Khi ta nhấc váy lên bậc thang, cảm giác hồi hộp và nhịp thở dồn dập quen thuộc ấy lại một lần nữa cuốn lấy tâm trí.

 

Ta rõ ràng biết mình đang làm gì.

 

Bóng người ngồi phía sau bình phong ung dung, nho nhã. Thấy ta dừng bước, chàng khẽ cười:

“Dù là phu nhân chủ động ước hẹn, cớ sao còn chưa tiến lên?”

 

Giữa nam nữ, có những mập mờ chẳng cần nói rõ. Chàng đã đến, nghĩa là đã cắn câu, chỉ là còn chờ một lời xác nhận cuối cùng.

 

Ta thật sự đã xác nhận ư? Muốn bước chân vào vực sâu vạn trượng không thể quay đầu này?

 

Cửa phòng khép hờ, hiện vẫn còn lối lui. Chỉ cần xoay người rời đi, là có thể quay lại làm vị thế tử phu nhân đoan trang nơi khuê phòng.

 

Tiếng tim đập dồn dập chưa dứt, cánh cửa đã khép lại.

 

Ta bước thêm một bước, vòng qua bình phong, người kia đứng dậy.

 

Khoảnh khắc ta ngẩng đầu, ngón tay khẽ run lên. Hương thơm quen thuộc nhưng xa lạ vây lấy, ta đã bị ôm chặt giữa bình phong cùng vòng tay người kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hac-trung-thien/chuong-6.html.]

 

Chàng cúi đầu hôn xuống.

 

14

 

Ấm áp, quyến luyến, không nhanh không chậm.

 

Hơi thở quấn quýt, tay ta đặt nơi vai chàng, trong vô thức siết chặt. Qua khe áo lộ ra một mảnh hoa văn thêu kim tuyến, hạc trắng mây bay, chỉ thấp thoáng một góc.

 

Hương trà ngọt dịu len lỏi nơi đầu lưỡi, khi đôi môi giao hòa, ta vô tình rên khẽ. Chàng thoáng khựng lại, rồi sự nóng bỏng bị áp chế nãy giờ bừng lên, lại nghiêng đầu hôn sâu hơn nữa.

 

Tay ta run rẩy vòng qua cổ chàng, cả thân thể mềm nhũn trong vòng tay nóng rực cứng rắn ấy.

 

Chàng nhẹ vuốt cần cổ trắng nõn của ta, giọng trầm thấp khàn đặc:

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Uyển Nương, nàng đang nghĩ gì vậy?”

 

Ánh sáng chập chờn, lời của Bùi Mạc kéo ta thoát khỏi hồi ức. Ta ngẩng đầu nhìn, rừng trúc ngoài cửa sổ cuộn sóng như biển.

 

Nơi đây là Phù Vân viện, mà ta, nay là thiếu phu nhân Tĩnh Ninh Hầu phủ.

 

Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, hương thơm như lan, giống hệt mùi trà hôm ấy khi chàng hôn ta, Hoàng Sơn Mao Tiêm, ngàn vàng khó mua, ngọt ngào thấm đượm.

 

“Thiếp đang nghĩ, thế tử gia nói vậy thật là quá lời rồi.” Ta khẽ cười:

“Chẳng qua chỉ là chút tổ yến thôi mà.”

 

Ta đặt chén trà sang một bên. Bùi Mạc sau buổi lâm triều vẫn chưa thay triều phục. Đại Hằng lấy hạc vi tôn, Bùi Mạc giữ chức trong Long Vũ Vệ, áo choàng bạc thêu hạc trắng dang cánh muốn bay.

 

Thần sắc Bùi Mạc hiếm thấy chút ngượng ngùng. Hôm ấy mây mưa cùng Âm nương cuồng nhiệt, nàng ta nũng nịu rên rỉ khiến người mê mẩn, mấy ngày nay khí huyết suy nhược, hắn liền sai tiểu đồng đến truyền lời muốn dùng tổ yến.

 

Sau mấy ngày tỉnh táo lại, lại bị Hầu lão phu nhân quở mắng một trận, hắn mới nhận ra hành vi quả là vượt quá, tựa hồ có ý sủng thiếp diệt thê, nghĩ tới nghĩ lui, bèn tới Phù Vân viện xin tội cùng chính thê.

 

“Chàng đã yêu mến Trần thị, ta càng nên thương xót nàng ấy.” Ta nói:

“Vả lại, tuy nàng ta có chút kiêu ngạo, nhưng cũng xem như biết điều. Như chàng nói, chỉ là một tiểu thiếp, ta đâu cần phải cùng nàng tranh giành hơn thua.”

 

Bùi Mạc thoáng động lòng, ánh mắt lộ vẻ yêu thương, nắm lấy tay ta:

“Uyển Nương, cưới được nàng, là phúc của ta.”

 

Tay Bùi Mạc to hơn, lòng bàn tay thô ráp, chợt khiến ta nhớ đến tay người kia, tay của văn nhân thường cầm bút viết, cứng cáp thon dài, hoàn toàn khác biệt.

 

Bùi Mạc bế ta đặt lên đùi, thê hiền thiếp kiều, ta lại rộng lượng nhường nhịn, càng khiến lòng hắn ngập tràn áy náy. Hắn cúi đầu định hôn ta, bỗng khựng lại:

“Uyển Nương đã đổi huân hương sao?”

 

Ta ngẩng đầu, nhẹ đáp:

“Có lẽ là hương từ thư quán. Gần đây ta đều ở đó.”

 

Bùi Mạc hôn nhẹ lên chóp mũi ta:

“Sao dạo này nàng hay tới thư quán vậy?”

 

Ta không đáp, ánh mắt như có như không nhìn hắn. Bùi Mạc khựng lại chốc lát:

“Là ta sai rồi. Từ nay, ta sẽ ở bên nàng nhiều hơn.”

 

Ta nhân lúc nói đến Trần thị:

“Thế tử gia nay đã có giai nhân trong lòng, đâu còn thời gian nhớ đến ta nữa?”

 

Bùi Mạc rốt cuộc buông bỏ mọi nghi ngờ, bật cười bế ta vào nội thất:

“Vậy thì giờ chẳng phải ta đang ở đây sao?”

 

Loading...