Nhưng khi Thiết Đản lên sáu tuổi, chồng của Triệu Hiểu Linh đột ngột bỏ nhà ra đi.
Trong lá thư anh ta để lại, anh ta nói muốn tham gia Nghĩa Hoà Đoàn* để cứu đất nước!
(*Nghĩa Hoà Đoàn: cuối thế kỷ mười chín, tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược.)
Thật không may, lần ly biệt này lại là vĩnh viễn không gặp lại, người đàn ông hảo hán đó bị c.h.é.m đầu ở kinh thành.
Cũng chính vì thế mà một mình Triệu Hiểu Linh nuôi Thiết Đản nên người.
Tôi và Thập Ngũ cau mày, chúng tôi biết về sự việc Nghĩa Hòa Đoàn, những người có thể tham gia đều là hảo hán có chí khí.
Huống hồ, anh ta nguyện ý hy sinh bản thân để cứu nước, điều này không khỏi khiến người ta kính trọng.
Một con người như vậy sao có thể làm chuyện ác không có tính người cơ chứ.
Chúng tôi đang ngẫm nghĩ thì cơn gió vô căn lại nổi lên trong sân.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:
“Thần tiên đòi mạng, còn dám giữ người ư!”
16.
“Đừng nói nhảm nữa, đứa bé này… sư đệ của tôi đã bảo hộ nó… có chuyện gì thì tìm cậu ta chứ đừng tìm tôi!”
Thập Ngũ rụt cổ lại, trốn ở phía sau tôi.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Tôi từng nghe nói về ông thổ địa, nhưng lại chưa từng nghe nói tới bà thổ địa, người trước mặt rõ ràng là một bà lão.
Hơn nữa, sau khi nói xong câu “Thần tiên đòi mạng, còn dám giữ người”, bà lão lại tiếp tục nói điều gì đó mà chúng tôi không thể hiểu được.
Tuy rằng các vị thần tiên có ngôn ngữ riêng, nhưng dù sao thổ địa thần núi vẫn luôn giao thiệp với con người, không đến nỗi không nói tiếng người.
Tôi quay đầu nhìn Thập Ngũ:
“Sư huynh, anh có cảm thấy ông thổ địa này có vấn đề gì không?”
Thập Ngũ cau mày nói:
“Trận gió âm này thực sự không giống thần thánh chút nào, nhưng vấn đề là ai lại to gan đến nỗi dám giả mạo thành thần.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Bóng người đó chậm rãi bước ra khỏi làn gió âm, vẻ mặt dữ tợn, trông như chuẩn bị ra tay.
Chỉ nghe thấy ở đằng sau lưng, Thập Ngũ bê chậu nước lên, vừa gõ vừa nói:
“Này, ngươi xem Văn Vương kéo ngựa đánh nhau, quất roi đánh trống, quay qua tam đường trước điện mà kéo ngựa, ta giúp binh mã…”
Tôi bàng hoàng, đây là cuốn sách ra trận mà Thập Ngũ lừa từ một bà lão khi hai chúng tôi ngao du thiên hạ.
Đã nhiều năm như vậy tôi chưa từng nhìn thấy Thập Ngũ dùng chiêu này.
Xem ra Thập Ngũ thật sự nóng vội, dám dùng bất cứ chiêu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/goi-hon/chuong-7.html.]
Khi tôi đang tính toán thì Thập Ngũ đứng lên, gõ vào chậu nước ba lần:
“Tay phải Vũ Vương quất roi kéo ngựa, chấn động ngựa người, lần này huy động toàn quân!”
Trong nháy mắt, sắc trời đột nhiên xuất hiện, gió âm tan biến, chỉ còn nghe thấy ông thổ địa kinh hãi hét lên, hóa thành khói đen bỏ chạy.
Tôi vỗ tay nói:
“Được rồi, sư huynh, anh thật lợi hại!”
Thập Ngũ không trả lời tôi, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy thất khiếu* của Thập Ngũ chảy m.á.u, ngã thẳng xuống đất!
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.)
17.
“Tên nhóc kia, cậu có muốn hát lại bài “Bang binh quyết” không? Ông đây sẽ đánh cậu!”
Tôi đang định đỡ Thập Ngũ dậy thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
Giọng nói đó là của Hồ Thiên Bá, là tiên gia động phủ trên núi Trường Bạch.
Ông ta nói rằng những kẻ như Thập Ngũ không có tiên duyên, phải dựa vào một bản “Bang binh quyết” lừa của người khác mới dám cầu thần.
Nếu không phải nhìn thấy chúng tôi đang đối đầu với tà ma thì vừa nãy đã dùng tia sét đánh trúng Thập Ngũ rồi.
Bây giờ Thập Ngũ không có gì đáng ngại nữa rồi, nhưng ít nhất nửa ngày sẽ không thể tỉnh lại.
Hồ Thiên Bá nói, đây là núi Trường Bạch, ngọn núi tổ tiên của tiên gia vùng đông bắc.
Nếu như hát “Bang binh quyết” ở nơi khác thì sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao thì các tiên gia ở rất xa, chẳng buồn nghe.
Nhưng nếu hát ở núi Trường Bạch, các vị thần trên núi đều có thể nghe thấy.
Giống như bạn chạy tới động phủ của thần tiên nào đó, không nói câu gì, cứ vậy ném pháo vào trong.
Dù sao thì Hồ Thiên Bá là đại giáo chủ chưởng đường, chẳng thèm tính toán với tên này.
Nếu đổi lại là Hoàng Tiên lòng dạ hẹp hòi thì Thập Ngũ sẽ mất nửa cái mạng.
Tôi vô cùng biết ơn, hứa sẽ không để Thập Ngũ làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Nửa ngày trôi qua, Thập Ngũ bật dậy khỏi giường.
Anh ta lẩm bẩm trong miệng:
“Cuốn sách nát này của bà lão Lưu thật quá không dễ dùng.”
“Ông đây vừa nói ra một câu đã nhìn thấy một con cáo lông vàng lớn ném một viên gạch tới, thế giới quái quỷ gì vậy, ngay cả một con cáo cũng biết đánh ngất người khác ư!”
Tôi vội vàng bảo anh ấy đừng nói nhảm, đó là Hồ Thiên Bá.
Ở núi Trường Bạch, anh ấy nói những lời đó sẽ bị nghe thấy.
Chúng tôi đang nói chuyện thì trong sân vang lên tiếng sấm, Thập Ngũ sợ hãi nhảy lên giường, không dám nói gì nữa.
Tôi và Thập Ngũ đang định xem xét tình hình của Thiết Đản, thì chợt nghe thấy một tiếng “vèo”.
Ba cây kim trấn hồn trên đầu Thiết Đản - bay thẳng ra ngoài!