Giữa Ánh Đèn Mờ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-04 05:30:29
Lượt xem: 2,772
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Ánh Hoài bỗng dưng ngẩng đầu.
Hắn nhìn về phía ta, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Phụ hoàng nhận ra Đỗ Hành?”
Thái giám truyền chỉ cười:
“Điện hạ nói đùa rồi, Đỗ cô nương đã từng diện thánh, bệ hạ tất nhiên còn nhớ.”
Phó Ánh Hoài vừa định mở miệng.
Thái giám liền lên tiếng nhắc nhở:
“Điện hạ hôm nay cũng là ngày vui, không nên trì hoãn ở đây nữa.”
Hắn đành phải rời đi trước.
Lúc ngang qua bên ta, hắn hạ thấp giọng, nghiến răng:
“Ngươi đã cầu xin ban chỉ gì?”
“Là ngươi bảo Đỗ Thái phi cầu xin trước mặt phụ hoàng? Phụ hoàng vốn khoan hậu, nếu ngươi mang ngọc bội đến, khăng khăng muốn làm chính thất, người ắt sẽ thuận theo.”
Ta còn chưa kịp đáp lời.
Hắn đã quay đầu bỏ đi, tay siết chặt dây cương, gân xanh nổi rõ, dường như giận đến cực điểm.
Thái giám truyền chỉ bắt đầu tuyên thánh chỉ.
Lời văn dài dằng dặc, toàn những câu mỹ miều ca tụng.
Ta quỳ dưới đất lắng nghe, đầu óc choáng váng, một chữ cũng không lọt vào tai.
Mãi đến khi vị thái giám kia nở nụ cười rạng rỡ:
“Chúc mừng Đỗ cô nương được phong làm Tiệp Dư.”
Ta mới chợt tỉnh táo đôi phần.
Phó Tướng Nguyên phong ta làm Tiệp Dư
Hắn đã lâu không tuyển tú nữ, hậu cung trống trải.
Vị trí này, đã là cao lắm rồi.
Ta gắng gượng đứng dậy, khẽ mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng đưa cho thái giám:
“Đa tạ công công.”
6
Trời chạng vạng, ta đã nhập cung.
Phó Tướng Nguyên phá lệ để ta ở tại Bồng Lai điện, nơi gần sát tẩm điện của hắn.
Ta có phần bối rối.
Cũng không quen việc có quá nhiều người hầu hạ.
Có lẽ cũng vì cơ thể không khoẻ, suốt một ngày ta uể oải, chẳng buồn nói năng.
Hồng Trần Vô Định
Đêm đến, Phó Tướng Nguyên đến gặp ta.
Tiết thu đã sang, hắn khoác áo choàng lông, cổ áo viền hồ ly trắng, lại càng khiến dáng vẻ gầy gò nhã nhặn thêm phần rõ nét.
Đêm đó ánh nến lờ mờ, ta chưa từng thấy rõ.
Thân hình hắn cao gầy, khí chất tuấn tú, tuy bệnh tật triền miên nhưng dung mạo vẫn không suy suyển, giống hệt một thiếu niên mới đội mũ trưởng thành.
Ta còn chưa kịp hành lễ xong, đã bị hắn đỡ lấy.
Cánh tay hắn dùng lực đỡ ta vững vàng.
Hắn cụp mắt, ôn tồn hỏi:
“Trong cung có điều gì khiến nàng không hài lòng chăng?”
Ta lắc đầu: “Không có, mọi thứ đều ổn cả.”
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của ta, đưa tay chạm vào trán.
Mu bàn tay hắn có chút lạnh, ta theo bản năng áp mặt vào gần hơn.
Hắn khẽ nhíu mày.
“Truyền Thái y.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/giua-anh-den-mo/chuong-2.html.]
Thái y bắt mạch xong, nói rõ ta đã mang thai được một tháng.
Cơ thể hơi nóng lên là chuyện bình thường khi mang thai sớm.
Ta sững người một lúc.
Phó Tướng Nguyên từ nhỏ đã bệnh tật liên miên, nay đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có con.
Mọi người tuy không nói ra, nhưng ai cũng hiểu rõ.
Hắn e là khó lòng có con nối dõi.
Không ngờ lại nhanh như thế...
Ánh mắt vốn điềm tĩnh của Phó Tướng Nguyên dần dần gợn sóng.
Giọng hắn khàn đi một chút, cuối câu còn có phần run nhẹ: “Thật sao?”
Thái y quỳ xuống khẳng định.
Phó Tướng Nguyên mừng rỡ không xiết, lập tức ban thưởng cho Thái y.
Vì ta chưa mang thai đủ ba tháng, thai khí chưa ổn định, không nên tuyên cáo rộng rãi.
Hắn chỉ cho người báo tin cho Thái hậu và cô mẫu ta là Đỗ Thái phi, lại ban thưởng cho cung nhân, còn cử mấy y nữ đến trông nom tại Bồng Lai điện.
7
Phó Ánh Hoài sau khi cầu thân ở Hầu phủ trở về, cố ý không vào phường Trường Hưng, muốn để Đỗ Hành bị lạnh nhạt mấy ngày.
Nhưng hắn quên mất.
Nhà họ Đỗ vẫn còn người trong cung.
Chỉ cần Đỗ Hành ra tay, là có thể quang minh chính đại nhận được thánh chỉ ban hôn.
Nhận ra mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, hắn hơi bực bội.
Nhưng việc cấp bách lúc này, vẫn là giữ chặt quan hệ với Hầu phủ.
May thay ngày cầu thân được định từ sớm.
Từ trước khi Đỗ Hành tiếp thánh chỉ.
Nhiều nhất nàng cũng chỉ là bình thê mà thôi.
Những chuyện khác, về sau rồi tính.
Đỗ Hành là cô nhi, còn hắn là người sẽ kế vị.
Hắn muốn nàng thế nào, cũng chỉ là một câu nói.
Nghĩ đến đây, lòng Phó Ánh Hoài lại dần yên ổn trở lại.
Sáng hôm sau, sau triều sớm, Phó Ánh Hoài vào cung diện thánh.
Bệ hạ có ý muốn đón hắn vào cung đích thân dạy dỗ, đủ thấy việc coi trọng hắn ra sao.
Bệ hạ không có con ruột, mà hắn lại là đứa con duy nhất được nhận làm kế tự.
Vì thế, Phó Ánh Hoài rất tự tin, ngôi vị Thái tử, hắn nắm chắc đến mười phần.
Trước Tử Thần điện.
Thái giám truyền lời xong, gương mặt hơi khó xử:
“Tiệp dư nương nương đang ở bên hầu giá.”
Phó Ánh Hoài sửng sốt.
“Là vị tiệp dư nào?”
Bệ hạ xưa nay không gần nữ sắc.
Hắn cũng chưa từng thấy lúc xử lý chính sự lại có nữ nhân hầu bên.
Thái giám cười: “Là Đỗ tiệp dư mới được bệ hạ phong không lâu.”
Nghe thấy cái họ quen thuộc kia, tim Phó Ánh Hoài khẽ khựng lại một nhịp.
Nhưng trong kinh thành có mấy nhà họ Đỗ, cũng chưa chắc là người hắn nghĩ tới.
Hắn hít một hơi thật sâu.
“Vậy ta chờ ở đây.”
Chưa đợi bao lâu, thái giám truyền lời đã đi ra.
“Bệ hạ nói, chuyện này không cần tránh mặt Đỗ tiệp dư, mời điện hạ vào trong.”