GIÓ VẪN THỔI TRONG THẾ GIỚI LỤI TÀN - Chap 17 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-08-13 16:03:03
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cây cải thảo xào với thịt xông khói họ ăn sạch sành sanh. đun nước, pha ít lá bạc hà, rót một ly cho . Nước bạc hà để nguội uống cũng khá mát. lục gầm bàn một lọ thuốc mỡ erythromycin, với một vỉ thuốc kháng sinh vẫn còn hạn dùng.

 

Họ tỏ chút ngại ngùng – đến nhà tránh nạn mà còn ăn uống đàng hoàng. cô lính nữ trong nhóm vẻ ưa lắm. Dù gì, nhưng ánh mắt lên tất cả.

 

chẳng buồn bận tâm. Họ trải chăn ngủ ngoài hành lang, phòng . Nói sợ là dối – họ tùy tiện một cũng đủ bóp chế* . xét theo cách họ cư xử những ngày qua, lẽ đến mức nguy hiểm.

 

Sáng hôm , mở cửa, liền cô lính nữ đó ấn ngược lên cửa. Cô chất vấn là ai, tại ở đây, vì nhiều đồ ăn như .

 

thẳng, đây vốn là nhà , chỉ sửa homestay thôi. Hàng rào nâng cao là khi xá* sống xuất hiện. Không rõ vì lý do gì mà cuối cùng cô cũng buông tay.

 

tay mạnh, khiến cánh tay tê rần.

 

Sáng thấy hai sọt trái cây đặt ở phòng khách – chắc họ hái từ vườn cây bên . Nơi đó nhiều xá* sống nên chúng vẫn dám bén mảng tới. nấu một nồi cháo, lấy ít măng chua muối, ớt và đậu đũa ngâm ăn kèm. Còn luộc vài quả trứng còn sót .

 

Ăn xong bữa sáng, trừ thương thì cả nhóm lên đường tiếp tục đối đầu với đám . Trước khi , họ lấy một nắm dây chuyền, đồ trang sức, là vàng. thời buổi , vàng còn chẳng bằng một cây cải. vẫn đưa họ ít bánh bích quy ép chân – nếu họ thật sự thể dọn sạch xá* sống quanh đây, thì chúng cũng sẽ còn nơm nớp lo sợ nữa.

 

Người đàn ông thương để chứng minh ăn , mỗi ngày đều giúp cho gà vịt ăn. còn bảo dắt gà vịt lên núi loanh quanh một vòng, cho chúng kiếm ít sâu bọ, như cũng tiết kiệm phần nào thức ăn.

 

23.

 

vẫn quyết định đưa Niệm Niệm về. Thằng bé lo lắng cho suốt mấy ngày, thấy liền ôm chầm lấy, một trận tơi bời, còn nghĩ kỹ xem nếu chế* thì thu dọn x á c kiểu gì… Nghe , nên cảm động nên tức giận nữa.

 

Bởi vì trong nhà bệnh, nên đây mỗi ngày chỉ luộc một quả trứng cho Niệm Niệm, giờ luộc hai – mỗi một quả. Mà gà vịt nhà mỗi ngày cũng chỉ đẻ vài cái.

 

Tối đó bánh bao, cả khách sáo gì, ăn một lèo năm sáu cái. Ăn xong còn móc một khối vàng thỏi đưa cho , giờ thì nó chẳng mấy tác dụng, nhưng với tốc độ phục hồi hiện tại, khi chỉ vài năm nữa thôi là xã hội sẽ như . Còn bảo với cách sống “ẩn dật” của và Niệm Niệm, cố gắng sống tới lúc đó chắc chẳng vấn đề gì.

 

thấy cũng lý, bèn cất khối vàng cùng với đống dây chuyền, nhẫn, vòng tay mà họ từng đưa đó. Lục một sợi dây chuyền trông đẽ, đeo thử lên cổ – nếu thật sự ngày hòa bình trở , thứ định, thì chỗ xem như là của hồi môn của Niệm Niệm.

 

Đám đồng đội của cũng ghé qua mấy , cấp điều thêm tiếp viện, nhóm côn đồ về cơ bản tiêu diệt gần hết. Khu vực quanh đây cũng dọn dẹp kha khá. Họ khi tất việc dọn sạch, sẽ cảm ơn chúng chính thức.

 

Thời gian trôi tới mùa Thu.

 

Lúa mì gieo, bí đỏ và bí đao cũng bắt đầu thu hoạch. Bí đao thái lát, phơi khô mái nhà. Khoai lang cũng đem thành khoai sấy từ vài hôm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gio-van-thoi-trong-the-gioi-lui-tan/chap-17-het.html.]

 

đóng gói riêng cho mỗi một ít, cả lương khô cũng chia nhỏ thành từng túi. Cồn và băng gạc chuẩn sẵn bảy tám chai, đề phòng dùng đến.

 

Bọn côn đồ quét sạch, mấy huyện xung quanh cũng gần như an , nhóm lính chuẩn rời hỗ trợ nơi khác. Trước khi , họ mang cho ít trái cây tươi mới hái, nếu thì chúng thể tự đến gần đó hái thêm.

 

mời họ một bữa cơm tiễn biệt.

 

Trạm Én Đêm

Dì Liên và chú Liên cũng xuống núi. Năm con heo, đó một con mới bầu, một con đẻ năm con, vì thế chúng quyết định mổ một con. Chú Liên nấu món giế* heo tươi ngon truyền thống, ăn uống vui vẻ, ăn xong nghỉ ngơi một chút họ rời .

24.

 

Hôm dậy thật sớm. Đã lâu ngoài thế giới . Cỏ dại mọc um tùm, gạch đá đổ nát, tường vỡ mái sập. Cỏ bao phủ bộ thôn, những ngôi nhà đây phần lớn sụp đổ. Con đường bê tông cũng cỏ dại nuốt trọn, lớp lớp phủ kín. Con đường mà năm xưa đến nơi , còn thể thấy ruộng lúa và vườn cây ăn quả, giờ đây chẳng còn dấu vết.

 

Chúng trở về căn sân nhỏ của , tiếp tục cuộc sống của riêng .

 

Không thời gian trôi qua bao lâu, chắc chừng ba, bốn tháng, hoặc năm, sáu tháng gì đó. Chúng thường xuyên dắt đường dạo. Có nhiều chạy nạn trôi dạt tới đây. Nhà cửa trong huyện ít ai dám ở, phần lớn đều chọn về vùng quê. Dần dà, bắt đầu sống định ở thôn .

 

Nhà cũ của chú Liên sập , thế là mấy chúng giúp dựng , xây tường rào, dọn sạch cỏ dại, trồng thêm vài khóm hoa nhỏ, cuối cùng cũng hình dáng của một mái nhà.

 

chia bớt cho họ ít gà vịt và thỏ. Đống thịt tích trữ mua từ cạn sạch, giờ chúng đang ăn dở thịt từ con heo nhà tự giế*, cũng sắp hết .

 

Người về ở quanh thôn ngày một đông hơn. Những năm tháng sống sót qua chắc chắn họ còn gian nan hơn chúng nhiều. Chúng bắt đầu trồng trọt, còn trồng trong sân nữa, mà về những thửa ruộng năm xưa. Nhà mang theo vài cái cuốc, hai ba cái là đủ dùng. Không máy móc, việc đều thủ công. Chúng phiên nhổ cỏ, cuốc đất, dọn sạch cỏ trong vườn cây ăn quả, tỉa bớt cành lá, chỗ nào còn lúa giống thì đem gieo, lúa mạch cũng lấy một ít, cày thêm vài thửa ruộng nữa. Mùa gặt đến, dù sản lượng cao, nhưng đủ để trong thôn cái ăn, ít nhất còn tha hương lưu lạc nữa.

 

Chú Liên vẫn là Trưởng thôn. Mỗi ngày đều dẫn dắt chúng học cách đào rau dại, đào măng, học cách sửa nhà. Những gì chú đều dạy hết cho tụi .

 

Bây giờ tính sơ sơ cũng gần hai mươi sống ở thôn. Có thể tự cung tự cấp, ăn no mặc ấm, trong tận thế mà như là điều quá đáng quý .

 

Tận thế kết thúc năm thứ tám, muộn hơn nhiều so với tưởng tượng. Hiện giờ trong thôn mấy chục cư ngụ, cảnh tượng nhộn nhịp, qua kẻ . Chú Liên kính trọng. Dạo sinh nhật chú, cả thôn còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng tuổi cho chú.

 

Còn Niệm Niệm, bây giờ thành một thiếu niên cao lớn. Mảnh đất hoang quanh thôn đều trồng lúa, vườn cây xưa cũ cũng hồi sinh đầy sức sống. Sau khi tận thế kết thúc, lựa chọn về thành phố, còn chúng thì quyết định ở đây sống tiếp. Dù tận thế qua , nhưng thứ bắt đầu từ con . Thành phố chắc sống dễ dàng bằng nơi .

 

Chúng tiễn những rời , về ruộng, tiếp tục gặt nốt đám lúa còn . Chúng chờ đợi, chờ đến ngày tất cả thứ sẽ trở như ban đầu…

 

(Hết. Người nghiệp dư, mong lượng thứ.)

Loading...