Chương 4: Mùa đông đầu tiên
Gió bấc bắt đầu thổi, những tán tre ngõ xào xạc trong đêm.
Hạ Thanh co trong chăn, tiếng gió rít qua khe cửa gỗ mà tài nào ngủ .
Từ ngày về dâu, đây là đầu cô cảm nhận rõ rệt cái lạnh cắt da của vùng trung du — khác hẳn với ấm nơi quê .
Phía ngoài gian bếp, ánh đèn dầu leo lét.
Cô tiếng chân ai đó , tiếng củi khô nổ lép bép trong bếp lửa.
Không cần đoán, cô là .
Lâm Tấn dậy sớm hơn gà, tối ngủ cũng muộn. Anh chẳng bao giờ nhiều, nhưng việc gì trong nhà cũng qua tay cả.
Cô trong thôn bảo: “Lâm Tấn tính nóng lắm, ai trái ý là gắt liền. Giờ vợ, thấy cũng hiền hơn nhiều.”
Không thật thế , nhưng với cô, từng to tiếng bao giờ.
Hạ Thanh khoác áo bông, bếp.
Anh đang nhóm bếp than, khói phủ mờ gương mặt rám nắng.
Thấy cô, ngẩng đầu:
“Dậy sớm ?”
“Nghe tiếng dậy nên ngủ .”
“Còn sớm, trời lạnh. Ra gì cho rét.”
“Em định nấu ít cháo ngô, để mang ruộng.”
Anh khẽ gật đầu, gì thêm, chỉ dịch sang bên cho cô gần bếp cho ấm.
Một lát , khi cháo sôi, cầm muôi khuấy, động tác quen thuộc đến mức cô ngẩn .
“Nhìn gì thế?” Anh hỏi, giọng trầm, chút buồn .
“À… , chỉ thấy khéo tay quá.”
Anh nhướng mày, đáp, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
…
Hôm , trời đổ tuyết đầu mùa.
Cả thôn trắng xóa, đường đất trơn trượt, con trâu nhà họ Lưu còn ngã dúi dụi bên bờ ao.
Hạ Thanh mặc áo bông cũ, xách thùng nước giếng, run.
Giếng bắt đầu đóng băng, múc nước cực hơn hẳn.
Đang loay hoay thì bàn tay to nắm lấy cán gàu, kéo mạnh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gio-som-ben-song-xanh/chuong-4.html.]
“Để .”
Lâm Tấn từ phía đến, giọng ngắn gọn.
Anh nhiều, chỉ lặng lẽ múc từng gàu, đổ thùng cho cô.
Hơi thở phả khói trắng, râu mọc lún phún, gương mặt lạnh nhưng mắt ấm lạ.
“Anh… cần giúp em .”
“Cô mà trượt chân thì ?” Anh đáp, giọng nghiêm.
“Đường băng thế , ngã một cái thì khổ.”
Cô cúi đầu, khẽ đáp:
“Cảm ơn .”
Anh cô giây lát xách thùng nước lên , khẽ:
“Về thôi, coi chừng lạnh.”
…
Chiều đó, trời ngớt tuyết.
Mẹ chồng vá áo bên bếp, liếc hai một cái, khóe miệng khẽ cong.
“Lát nữa hai đứa ăn cơm xong, coi chừng củi còn đủ . Mùa trữ sẵn, rét cóng .”
Hạ Thanh gật đầu.
Ăn cơm xong, cô cùng Lâm Tấn vườn xếp củi.
Trăng mùa đông lạnh như bạc, chiếu lên vai hai , phản chiếu ánh lửa đỏ hồng còn sót trong bếp.
Cô chợt nhỏ:
“Ngày , ở nhà em… trời rét thế là cả nhà quây bên bếp, luộc khoai, ăn kể chuyện.”
Anh dừng tay, hỏi:
“Giờ ăn khoai ?”
“Khoai mà ăn?”
Anh trả lời, chỉ bếp, lát mang một nồi nhỏ.
Mùi khoai nướng thơm lừng tỏa , khiến cô bất giác nuốt nước bọt.
“Anh… chuẩn từ khi nào ?”
“Chiều qua.” Anh đáp giản dị.
“Thấy trời trở lạnh, nghĩ cô chắc thích.”
Cô sững .
Một lúc lâu mới , nụ dịu dàng đến mức khiến cả gió lạnh cũng như chậm .
Hai bên bếp lửa, cùng chia củ khoai vàng ươm, tay cô vô tình chạm tay .
Lâm Tấn khẽ rụt , dường như nghĩ , để yên.
Trong căn bếp nhỏ, ánh lửa hắt lên đôi mắt họ, ấm áp và yên bình đến lạ.
Đó là đêm đầu tiên Hạ Thanh thấy lòng còn trống trải nữa.
Giữa mùa đông giá rét của thập niên 80, một ngọn lửa nhỏ — lặng lẽ nhen lên trong trái tim hai con bình dị.